pacman, rainbows, and roller s
Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 9.00/10/359 lượt.

i.” Tôi nói, “Đã đốt mất rồi mà.”

Cô ấy đứng dậy lấy một tờ giấy trắng, rồi lấy một cái bút đặt vào tay phải của tôi.

“Bây giờ tôi nói gì, anh lập tức dùng bút ghi lại.” Cô ấy nói.

Tôi băn khoăn nhìn cô ấy, chỉ thấy cô nàng nhắm mắt trầm ngâm, một lát sau mới mở mắt ra nói:

“Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đoá hoa ngát hương nhất, hấp dẫn nhất…”

Nghe tới câu thứ hai mới giật mình nghĩ ra đây là đoạn đầu của bức thư tình kia, tay phải đập bàn hét lớn: “Ê!”

“Đừng ồn.” Cô nàng nói, “Tôi đang cố nhớ lại đây.”

“Đủ rồi đấy.”

“Tôi cố giúp anh khôi phục lại bức thư đó, sao anh chẳng biết đường cảm tạ nhỉ?”

“Cô…” Tôi thấy mặt mình nóng bừng.

“Đừng giận nữa, ăn cơm tiếp thôi.” Cô nàng cười toe toét.

Tôi lườm cô nàng một cái, lại cầm bát đũa lên.

“Viết thư tình là một hành vi cao sang, sau này anh còn viết nữa không?”

“Nếu gặp được người mình thật sự thích, tôi sẽ viết.”

“Nhỡ may người ta lại trả lại cho anh, anh nhớ đừng đốt đi đó.”

”Cô trù ẻo tôi vừa thôi.”

Cúi đầu và hai miếng cơm, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô ấy, hai

chúng tôi cùng bật cười, như đang cùng nghĩ tới điều gì.

Hai hôm sau Vinh An đến tìm tôi, chúng tôi lại đến Yum tìm Tiểu Vân.

Tôi nói cuối cùng tôi đã trèo lên tảng đá bên phải rồi, hai người họ rất vui, nhất là Vinh An.

Cậu ấy uống thêm mấy ly, vừa hát vừa náo loạn, cuối cùng là tôi dìu cậu ấy về.

Bỗng dưng nhớ tới Martini tiên sinh, nếu anh ta ở đây, chắc chắn cũng sẽ rất vui.



những người chỉ tiếp xúc vài lần đã có thể giao cả trái tim; có những

người dù ở bên nhau hàng ngày nhưng vẫn phải đề phòng mọi mặt.

Martini tiên sinh thuộc về nhóm thứ nhất.

Thỉnh thoảng tôi sẽ đến tìm Lưu Vỹ Đình nói chuyện, luôn cảm thấy nói chuyện với cô ấy xong cả người sẽ tràn đầy sức sống.

Lại thêm cùng là nghiên cứu sinh lớp tiến sĩ, cùng chung áp lực tốt nghiệp, hai bên đều thấu hiểu nhau.

Sau này tôi có bài luận văn gửi đăng trên tập san cần phân tích biến lượng, tôi nhờ cô ấy giúp, cô ấy nhận lời rất sảng khoái, ba ngày sau chuyển kết

quả cho tôi, giúp tôi thuận lợi hoàn thành bài luận văn đó.

Thời tiết lại nóng lên, đã tròn bảy năm, kể từ cái liếc mắt cuối cùng của Lưu Vỹ Đình.

Vốn đã hẹn cô ấy năm giờ chiều gặp nhau dưới gốc cây kia, tôi muốn mời cô ấy ăn cơm, coi như hậu tạ.

Nhưng

ba giờ rưỡi tôi lại phải đến phòng giáo vụ làm chút thủ tục, làm xong

cũng mới bốn giờ, vì thế đi tới gần gốc cây đó, tiện thể đợi cô ấy

luôn.

Từ xa nhìn thấy Lưu Vỹ Đình đang đi dạo với một chàng trai, trông thần thái cô ấy rất thoải mái, cười nói tự nhiên.

Tuy giữa hai người không có động tác gì thân mật, nhưng cảm giác thân mật vẫn có thể cảm nhận được.

Mùa xuân của Lưu Vỹ Đình đến rồi, tôi rất mừng cho cô ấy, trong lòng không hề có cảm giác gì khác.

Tôi quyết định bỏ hẹn, cũng quyết định không tìm cô ấy nói chuyện nữa, để tránh quấy rầy.

Trước tiên rời khỏi trường đi mua sáu bông hồng, rồi lại về phòng học gần đó lấy một viên phấn.

Dùng

phấn vẽ một con khổng tước đang xoè đuôi lên thân cây (nhưng trông lại

giống con gà trống đang te tái chạy), sau đó đặt hoa hồng dưới gốc cây.

Ý nghĩa của sáu đoá hồng là: Chúc em mọi việc thuận lợi.

Tôi nghĩ Lưu Vỹ Đình sẽ hiểu. Sắp lên tiến sĩ năm thứ sáu rồi, nếu không có gì thay đổi, cuối năm nay hoặc đầu năm sau là tốt nghiệp.

Nhưng tốt nghiệp xong thì phải làm gì?

Vấn đề này bắt đầu quấy nhiễu tôi.

Tôi 30 tuổi rồi, 30 tuổi mới tham gia vào giới công chức, đã là quá già.

Xem ra

chỉ có cách tìm một cơ quan nghiên cứu nào đó làm một nghiên cứu viên,

hoặc tìm một trường học nào đó làm giảng viên mới là đúng sách.

Chỉ

tiếc là trong xã hội Trung Quốc, có quan hệ thì không vấn đề gì, không

có quan hệ thì sẽ có vấn đề, tự hỏi người không có quan hệ lại cũng

chẳng quá xuất sắc như tôi, e là đến làm một giảng viên be bé cũng khó

khăn.

Vinh An và Tiểu Vân đều khuyên tôi đừng suy nghĩ nhiều, tốt nghiệp xong hãy tính.

Lý San Lam lại nói: “Anh có thể hợp tác với tôi.”

“Làm gì?” Tôi hỏi.

“Bán hàng.” Cô ấy nói.

“Hả?”

“Anh rất có năng khiếu, chúng ta hợp tác nhất định kiếm ra tiền.”

Tôi quyết định nghe theo ý kiến của Vinh An và Tiểu Vân, tốt nghiệp rồi tính sau.

Thời gian tôi ở trong phòng nghiên cứu dài ra, sau mua luôn một chiếc ghế

nằm đặt trong phòng nghiên cứu, mệt thì nằm trên đó ngủ, kỷ lục nhất là

đã từng ở trong phòng nghiên cứu ba đêm liền.

Lúc Vinh An đến tìm tôi, chúng tôi vẫn đi Yum tán gẫu với Tiểu Vân, đã thành thói quen rồi.

Với Lý San Lam thì vẫn vậy, thường chở cô ấy ra bến xe, cũng thường đến bến xe đón cô ấy về.

Thường cùng nhau nghiên cứu xem bán những đồ mua rẻ như thế nào cho đắt, mà đồ ăn quá hạn cũng chẳng ăn ít đi.

Tiết trời đã vào thu, tôi đặt thêm một chiếc chăn mỏng trên chiếc ghế trong phòng nghiên cứu.

Sau hai đêm liên tiếp ngủ trong phòng nghiên cứu, đêm thứ ba quyết định về nhà tắm nước nóng.

Vừa tắm xong, đang định thay bộ quần áo rồi đến phòng nghiên cứu tiếp, bỗng nghe dưới sàn nhà vọng lên hai tiếng tung tung.

Đi xuống phòng Lý San Lam, thấy trên bàn bày m