
nói: "Anh không thể thích chị ta!"
"Ai?" NamTịch Tuyệt nhất thời sửng sốt.
An Nhiên có chút nhăn nhó: "Chính là. . . . . . Trương Nghiên."
"Làm sao có thể." Nam Tịch Tuyệt cảm thấy buồn cười.
An Nhiên giữ chặt tay anh: "Không cho phép anh thích người khác, em quyết
định, sau khi lớn lên sẽ gả cho anh. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau về
nhà, anh không thể bỏ lại em."
Nam Tịch Tuyệt vui vẻ: "Tiểu Nhiên, em năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tám tuổi, đã không còn nhỏ." An Nhiên suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một
câu, "Qua tết là chín tuổi rồi." Cô vỗ bộ ngực cứng ngắc của mình, "Gần
đây nơi này hơi đau, nhất định là muốn phát triển rồi. Em lớn lên sẽ trở thành một cô gái đẹp ngực nở eo thon , đảm bảo anh hài lòng!"
Đầu Nam Tịch Tuyệt đầy hắc tuyến, con bé này sao nói chuyện kì dị vậy . . . . . . ?
Chỉ có điều những lời này của cô đúng lúc bị Bùi Anh đi ngang qua nghe
được, ngày thứ hai liền dẫn cô đi mua áo lót, cũng nhân cơ hội truyền
dạy không ít biện pháp chăm sóc cơ thể. Bùi anh rất vui mừng: "Hiện tại
cháu bồi bổ cho tốt tốt, phát triển sớm, nhớ lúc năm bác mười hai tuổi
vẫn là sân bay."
Bùi Anh nhắc nhở Nam Tịch Tuyệt, về sau thời
điểm mang An Nhiên chen xe buýt nhớ phải bảo vệ cô cẩn thận, nói tới mức khiến Nam Tịch Tuyệt mặt đỏ tới tận mang tai, có chút u oán mà nghĩ :
hai người có xem tôi là con trai hay không?
Ba người An Nhiên đi
đến cửa lớn khu thắng cảnh thì gặp Trương Nghiên đang đứng trong phòng
bảo vệ hơ tay bên bếp lửa, nhìn thấy bọn họ, liền vẫy tay ý bảo bọn họ
đi tới.
"A, khoai nướng sao, thơm như vậy?" Bùi Anh ngửi rồi hỏi.
Trong phòng bảo vệ chỉ có một bác, nghe vậy thật thà cười một tiếng, chỉ chỉ góc phòng có một bếp nướng hình tròn bám đầy tro: "Thường ngày
thấy nhàm chán, đi bán khoai lang kiếm chút tiền sinh sống."
An Nhiên ngửi thấy hương vị ngọt ngào, không khỏi nhìn chằm chằm vào bếp nướng kia.
Trương Nghiên đã bọc ba củ khoai lang vào túi giấy, đưa cho Bùi Anh: "Cám ơn
bác đã mời cháu ăn cơm. Mọi người nếm thử một chút đi, ăn rất ngon."
Bùi Anh nói cám ơn rồi nhận lấy.
Hôm nay Trương Nghiên đã đổi quần áo mới, tóc cũng buộc cao lên, so với tối hôm qua nhìn xinh đẹp trẻ trung hơn nhiều, ánh mắt luôn nhẹ nhàng nhìn
về phía Nam Tịch Tuyệt. Cũng hiểu tâm tư của các cô gái, Bùi Anh nhìn
con trai một cái, cười đến rạng rỡ.
Thấy An Nhiên đứng bất động,
Bùi Anh đá đá vào gót giày của cô. An Nhiên đi tới trước mặt Trương
Nghiên, không được tự nhiên nói: "Chị xinh đẹp đáng yêu, ngày hôm qua là thái độ của em không tốt, xin chị tha thứ."
Nói là nói xin lỗi,
nhưng cằm của cô lại vểnh lên, vẻ mặt không tình nguyện, kết hợp với lời nói của cô nữa, NamTịch Tuyệt nghiêng đầu qua chỗ khác cố nín cười.
Trương Nghiên vội vàng khoát tay: "Không có gì không có gì."
Bùi Anh ăn khoai, thản nhiên nói: "Được rồi. Hiện tại tất cả đều vui vẻ rồi, chúng xuất phát thôi."
Trong khu thắng cảnh có ngôi chùa với lịch sử rất lâu đời, hương khói cường
thịnh. Gần tới cuối năm, người tới dâng hương nối liền không dứt.
Tới bảo điện Đại Hùng, Bùi Anh rất thành kính thắp hương. Thời tiết lạnh
giá khiến bà lười vận động, rất nhanh liền tìm đến phòng trà cùng mọi
người uống trà nói chuyện phiếm , chỉ dặn dò Nam Tịch Tuyệt để ý tốt An
Nhiên, đói bụng thì đến tìm bà đi ăn cơm.
Trương Nghiên đối với
nơi này rất quen thuộc, cô giải thích rất cặn kẽ. cô dẫn Nam Tịch Tuyệt
cùng An Nhiên đi ra phía sau Bảo Điện, ở đó có một con sông lớn đi ngang qua cả điện, trên mặt sông không có cây cầu nào, chỉ có một tảng đá duy nhất, nằm trơ trụi hai bên lại không có hàng rào cùng lan can, thoạt
nhìn có chút cổ.
"Cầu Nại Hà này cũng là một địa điểm tham quan
nổi tiếng." Trương Nghiên dừng ở bờ sông, chỉ vào cây cầu kia nói, "Con
sông này đem toàn bộ ngôi chùa chia làm hai phần, bây giờ là mùa đông,
chưa phải là thời điểm tham quan tốt nhất. Vào mùa hè trên mặt sông sẽ
nở đầy hoa sen, sẽ có ngư dân bản địa chèo thuyền đi vào hái. Cây cầu
kia chính cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Tương truyền. . . . . ."
Trương Nghiên lại có chút đỏ mặt, " Tình nhân dắt tay nhau đi qua cầu
rồi lại quay trở lại, đời này làm vợ chồng, sẽ trọn đời có nhân duyên
tốt đẹp."
An Nhiên nghe xong thấy hứng thú, tò mò hỏi: "Tại sao phải đi qua rồi lại quay trở lại?"
" Cầu Nại Hà là trong truyền thuyết tương truyền là từ dương gian đi
thông đến âm giới, nói rằng ở đầu kia của cây cầu có một vị đứng gác
gọi là bà Mạnh, mỗi người đi qua uống canh bà nấu sẽ quên hết mọi chuyện tình từng trải qua ở nhân gian. Có không ít đôi vợ chồng ở nhân gian
trải qua tử biệt đã cùng hứa hẹn đợi nhau trên cầu này, có câu thơ đã
nói “ Nếu ai chết lúc chín mươi bảy tuổi , hãy đợi ở trên cầu Nại Hà
thêm ba năm nữa”, sẽ cùng đi đầu thai, chỉ là khi bọn họ uống canh của
bà Mạnh sẽ quên mất nhau, nhân duyên sẽ đứt." Trương Nghiên chỉ chỉ đầu
cầu trống trơn kia, "Nếu ở dương thế nắm tay nhau đi một vòng, cho dù
uống canh của bà Mạnh, nhân duyên cũng sẽ không đứt. Hai ngươi có thể. . . . . ."
Để thu hút du khách tham quan, phần lớn cá