Polly po-cket
Không Yêu Thì Biến

Không Yêu Thì Biến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324584

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.

n Mạch mà tôi lại thay đổi quy trình thi công. Tôi hận hắn tới nỗi máu như sôi lên.

Không ngờ đội thợ lại rất vui mừng, nói bận chút cũng được, bận xong về nhà đón Tết vui vẻ. Tôi nghĩ cũng phải, công việc cuối năm mà chưa làm xong, cứ mắc lại trong lòng cũng không thoải mái. Làm hết việc trước khi hết năm, cầm được tiền lương tiền thưởng, mua thứ gì tốt tốt về nhà cho bố mẹ, cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng thân thích. Vừa cân bằng lại như thế, tôi lại cảm giác có bận thêm chút nữa cũng chẳng sao.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, tốc độ nhanh hơn trước đây khá nhiều.

Việc trang hoàng bước vào giai đoạn hậu kỳ, việc cần đích thân tôi ra tay càng lúc càng thuyên giảm, có lúc còn có thể bớt được thời giờ quay lại công ty tham dự vào cuộc họp cuối năm. Trong khoảng thời gian này, Tạ Bất Đình vô cùng khen ngợi tôi, lại tăng kha khá tiền thưởng cho tôi. Tôi nhận mà chả thấy thẹn gì, nghĩ bụng: Bên ngoài thì bóc lột mình kinh khủng như thế, chắc chắn phải thêm cho mình ít an ủi trong nội bộ rồi.

Những ngày mệt mỏi dần dần trôi qua, khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu chậm rãi trở về quỹ đạo… thì lại xảy ra chuyện.

Hôm ấy, căn hộ của Tần Mạch sắp bắt đầu lát gạch, tôi đứng một bên xem, chợt nghe thấy có người bên ngoài đang gõ cửa, để tiện cho việc ra vào khi trang trí, phần lớn đều không đóng cửa. Tôi ngoái đầu lại thì trông thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng ngay cửa.

“Xin hỏi có cô Hà ở đây không?”.

Tôi nghi ngờ bước tới: “Chào bác, là cháu đây, xin hỏi có việc gì không ạ?”.

Người đàn ông khẽ cúi người trước tôi, tôi sợ hãi giật nảy mình, cũng vội vàng cúi người chào lại. Ông ta nhìn tôi, mỉm cười rất thân thiết: “Tôi họ Lục, là quản gia của nhà họ Tần, phu nhân sai tôi tới mời cô Hà ăn một bữa cơm”.

“Nhà họ Tần?”. Tôi ngẫm nghĩ một lát, hình như tôi có quen một người họ Tần, nhà thuê được quản gia… Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, vị phu nhân này chắc không phải là mẹ Tần Mạch chứ? Hình ảnh một người phụ nữ quyền quý cao sang chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi lùi lại phía sau một bước, cố nặn ra nụ cười: “Cái đó, cái đó, sao đột nhiên…”.

“Cô Hà không cần lo lắng nhiều, chỉ vì mấy hôm trước phu nhân nghe được chuyện của cô, muốn mời cô tới ăn bữa cơm, nhân thể gặp mặt cô chút thôi”.

Nhất định cái cô tiểu thư An gì đó chạy tới chỗ mẹ Tần Mạch khua môi múa mép rồi! Trong lòng thì hận lắm, nhưng ngoài mặt tôi cố nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháu…”. Vốn chẳng có quan hệ gì với Tần Mạch cả.

Nếu vạch trần lời nói dối của Tần Mạch, liệu kết cục của tôi có thê thảm không? Trong đầu chợt lóe lên câu nói đó, tôi lập tức sửa lời, “Cháu vẫn còn công việc”.

Bác Lục gật đầu, mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên là lấy công việc làm trọng rồi”. Tôi vừa thả lỏng thì ông nói nốt nửa câu sau, “Tôi sẽ ở đây chờ cô Hà”.

Tôi nghẹn lời: “Ha ha… Ha ha… Thế thì xin bác chờ cho một lát”.

Tôi quay người đi, chạy thẳng ra ban công tầng hai, không có số của Tần Mạch thì đành cầu cứu Lisa vậy, nhưng cô ấy báo với tôi là Tần Mạch đang họp, không ra được ngay.

Tôi lấy cớ xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng, năn nỉ Lisa cho tôi số điện thoại của Tần Mạch, hình như cô nàng bị hoảng trước giọng điệu của tôi, nhanh chóng gửi số điện thoại tới, tôi cuống quýt gọi đi ngay.

“Alo?”. Giọng hắn hơi trầm, xung quanh không hề có tạp âm.

“Tần Mạch, mẹ anh muốn gặp tôi”.

Bên kia im lặng một lúc, “Hà Tịch?”.

“Ừ tôi đây, tôi đang làm việc ở nhà anh thì bác Lục kia tới, nói là mẹ anh mời tôi đi anh cơm”.

Bên kia mãi không có tiếng trả lời, tôi bực bội, lạnh lùng nói: “Tóm lại tôi đã nói chuyện này cho anh biết rồi đấy, tôi không đi ăn bữa cơm dán nhãn ‘Hồng Môn Yến’ này đâu, tự anh giải quyết lấy, sau này đừng trách tôi không thông báo cho anh”.

“Tôi xin phép”. Hình như hắn đang nói chuyện với ai đấy, sau đó tôi nghe được tiếng đóng cửa, “Hà Tịch”.

“Sao thế?”.

“Thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, đi ăn đi”.

Trong chớp mắt, tôi còn nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác: “Hả?”.

“Tăng cho cô thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, theo bác Lục về ăn cơm cùng mẹ tôi đi”.

Lần này giọng nói lạnh lùng của hắn thể hiện ý tứ của câu nói vô cùng rõ ràng, còn tôi lại càng chẳng hiểu mô tê gì. Hắn không hiểu được thế giới của phụ nữ à? Cái kiểu triệu kiến con dâu rõ mồn một thế này mà cũng bảo tôi đi hả?

Thế là tôi thẳng thắn nghiêm túc từ chối: “Không được, chuyện này có liên quan tới sự trong sạch của tôi, vả lại tôi có bạn trai rồi, làm thế sẽ gây rắc rối cho anh ấy”.

“Năm mươi phần trăm”. Bên kia thản nhiên lên tiếng.

Tôi thở dài: “Đây không phải vấn đề tiền nong, được chứ?”.

“Gấp đôi”.

Tôi im lặng, gấp đôi tiền thưởng là một khoản thu nhập rất khả quan: “Không… không phải vấn đề tiền nong”.

“Gấp ba”.

“…”. Tôi nghĩ tới cụ Mao đỏ chót, “Chỉ lần này thôi đấy”.

Bên kia hài lòng ngắt máy. Tôi vỗ vỗ lên đầu mình, chỉ hận mình kém cỏi, đồ ngốc! Rõ ràng là phải nhân cơ hội này mà đòi gấp tư chứ!

Không phải vấn đề tiền bạc, mà vấn đề là tiền không đủ nhiều.

Xuống nhà đồng ý với bạc Lục, tôi thấy mấy người công nhân làm việc vô cùng