The Soda Pop
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323292

Bình chọn: 9.00/10/329 lượt.

, bẻ gãy tay anh ta, cướp súng ném về phía Thái tử. “Thái tử! Súng!”

Mắt Thái tử đã dùng tốc độ nhanh nhất thích ứng với bóng tối, nghe âm thanh mà biết vị trí, giơ tay, súng chuẩn xác rơi vào tay anh.

Tiếng súng vang lên bốn phía, Trữ Dư Tịch không biết người nào trúng đạn, người nào bình an, chỉ cảm thấy có người đến

gần. Thái tử vững vàng tiếp được một cước của cô, thuận thế nắm trong

lòng bàn tay…… trong nháy mắt, cô đã nhận ra Thái tử, mượn sức của anh

nhảy lên trên, hai tay cầm dây thừng, hai chân vòng quanh ống thép, vừa

tháo nút buộc vừa từ miệng ống rút sợi dây……

Tiểu Cửu vừa giải quyết xong một người, cổ tay đã bị roi của A cuốn lấy, hai người đánh nhau.

Quả nhiên như Thái tử dự đoán, người A mang tới bản lĩnh hoàn toàn không bằng thuộc hạ tinh nhuệ của Thi Dạ Triều.

Lúc Trữ Dư Tịch nhảy xuống, bên chân đã có sẵn súng, cô không dám tùy tiện nổ súng, chỉ sợ lỡ tay làm bị thương Thái tử.

Trong bóng tối, thể lực càng lúc càng tiêu hao, mỗi một động tác đều ảnh

hưởng đến vết thương, đau đến tận xương. Cô dùng ý chí kinh người để

chống đỡ, quyết không thể cản trở anh vào lúc này.

Đánh ngã một

người, thử dò xét về phía trước, đột nhiên một cánh tay đàn ông ôm chặt

hông cô, ôm cô vào ngực, ngang ngược mà lại có chút cẩn thận.

Cẩn thận?

Quyền thế kịp dừng lại, sờ soạng trên người anh, lại gần tai anh nhỏ giọng hỏi. “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”

Một tiếng cười nhẹ của người đàn ông lọt vào tai.

Mất máu quá nhiều làm cho phản ứng của cô trở nên chậm chạp, chờ phản ứng

kịp thì cả người đã bị anh ta kiềm hãm trong ngực. Bên tai là giọng nói

trầm thấp mà dễ nghe của người nọ, mà đối với cô mà nói, đó vĩnh viễn

giống như âm thanh của ác mộng,

“Bàn tay nhỏ bé của em vẫn như vậy……”

Trong nháy mắt đầu óc cô rơi vào trạng thái trống rỗng, chỉ có ở một nơi nào đó mơ hồ hiện lên một cái tên.

Thi Dạ Triều!

……

Một lần nữa, ánh sáng đã trở lại trong căn phòng, chiếu sáng mỗi ngóc ngách.

Bàn tay Thái tử đang nắm lấy cái cổ của một người đàn ông đã bị bẻ gãy, duy trì tư thế lấy mạng người đó, anh nhìn về phía Thi Dạ Triều, trong ánh

mắt là những con sóng thù địch cuộn trào mãnh liệt.

Tiểu Cửu bị

thương không phải là đối thủ cảu người có thủ đoạn độc ác như A, vết

thương bị A đạp mạnh một cước, nghiêng người lăn vài vòng, vừa vặn lăn

đến chân Thi Dạ Triều,

Thi Dạ Triều không thèm nhìn tới cô, một

cước đạp lên vai cô. Tiểu Cửu đau đến hít thật sâu, vào giờ phút nhìn

thấy người đàn ông này, trong lòng chợt thấy vô cùng sợ hãi.

Thật may, thật may cô đã để Doãn Vệ Hoài ở lại……

“A, cô quá không nghe lời.” Thi Dạ Triều ung dung nhìn xác chết đầy đất, thản nhiên liếc A một cái, nhếch khóe miệng. A không dám tin vào mắt mình. “Anh không phải là ở Vancouver, làm sao……”

Lòng bàn tay Thi Dạ Triều có chất lỏng âm ấm, máu tươi đầy tay, là máu của

người phụ nữ trong ngực anh. Xoay ngược thân thể cô lại, tầm mắt chạm

vào vải vóc bị xé rách, lộ rõ máu thịt, nhìn thấy mà kinh người.

Chỉ trong nháy mắt, Thái tử lợi dụng tốc độ quỷ dị đến gần A, cách vài

bước, súng đã lên nòng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của A, nắm lấy

động mạch cổ của cô ta. Cho dù là bàn tay hay ngón tay chỉ cần động nhẹ

một cái, là chết chắc.

A hoàn toàn không thể phản ứng kịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tốc độ của người đàn ông này là sao? Nhanh đến

đáng sợ. Nếu muốn giết cô, cô hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa.

Thi Dạ Triều khẽ mỉm cười, con ngươi màu hỗ phách hơi tối đi một chút.

“Thái tử, đã lâu không gặp.”

Đôi mắt Thái tử hung ác và nham hiểm, bắn ra bốn phái. “Quả thật đã lâu

không gặp, tôi còn chưa đi tìm anh, anh đã tự mình tìm tới cửa để chịu

chết rồi.”

Vẻ mặt Thi Dạ Triều không được tự nhiên, ôm lấy người

phụ nữ đã gần bất tỉnh, cởi áo khoác đắp lên người cô. “Anh vẫn như thế, lại để cô ấy bị thương.”

“Buông cô ấy ra.” Thái tử âm thầm tính toàn, một lần nữa tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

Thi Dạ Triều cười mỉa, nhìn gương mặt trắng bệch của Trữ Dư Tịch, vết máu

mảnh mai kia làm cho đáy mắt xinh đẹp của anh ta trở nên sắc bén.

“Buông ra? Tôi đã buông ra……” Làm theo giao hẹn với cô, để cô trở lại.

“Tôi giao trả cho anh một Tiểu Tịch hoàn hảo, anh lại không bảo vệ tốt cô

ấy, tôi thật sự có chút hối hận lúc đầu đã để cô ấy đi.”

Anh ta nhẹ nhàng nói mấy câu, lại như những cú đấm đánh mạnh vào trái tim Thái tử, đau đến mức anh không thể nói nên lời.

Trữ Dư Tịch không còn sức lực gục đầu xuống, hai chân như nhũn ra, cả người gần như bị tê liệt ngã vào lòng Thi Dạ Triều. Chỉ có anh biết, cô đã

dùng tất cả hơi sức, nắm chặt cánh tay anh để kháng cự, khẩu súng đã bị

anh tháo băng đạn.

Anh không cách nào quên được cảm giác này, toàn thân cô run rẩy, vẫn luôn kháng cự đụng chạm với ngực của anh.

“Tiểu Tịch! Lại đây!” Giọng nói Thái tử từ xa truyền đến, kéo ý thức của cô

quay về. Cô cắn răng, đẩy Thi Dạ Triều ra. Nhưng người đàn ông này làm

sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng? Cong cánh tay, cô lại quay trở về trong ngực anh ta.

“Thi Dạ Triều! Có tin tôi sẽ nổ súng không!” Tay Thá