pacman, rainbows, and roller s
Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322273

Bình chọn: 7.00/10/227 lượt.

o cát đầy trời, sặc đến tròng mắt cũng không mở ra được."

Nhan Bồi Phong không có phát biểu, bởi vì cô lôi kéo đông vọt tây đi dạo một chút.

"Chị Nhược Nhược, em đề nghị hai người ở trên sân thượng làm cái võng, nằm ở phía trên ngắm những vì sao có bao nhiêu tình ý a."

"Ôi ôi, cái thư phòng này thật là rộng rãi a, các ngươi vì sao buông tha khu nhà cao cấp cảnh đẹp không ngừng muốn đi chen chúc trong cái đại viện chừng trăm thước vuông a? Thời điểm ở Bắc Kinh chật hẹp một chút Nhan Bồi Nguyệt liền kén cá chọn canh."

Dư Nhược Nhược giật mình, đáp: "Nơi đó cách quân khu gần, cách chỗ chị làm việc cũng gần, vì quốc gia tiết kiệm một chút xăng."

. . . . . .

Nhan Bắc Bắc hạ quyết tâm nương nhờ nơi này, Dư Nhược Nhược chỉ có cùng Nhan Bồi Nguyệt cùng nhau về nhà.

Không khí trong xe, ánh sáng lung linh vờn quanh, có chút yên tĩnh.

"Anh không thích ở trong đại viện à?" Tay cô cài dây nịt an toàn, có chút khẩn trương.

Nhan Bồi Nguyệt quay đầu nhìn nàng một cái: "Nghe ai nói?"

"Bắc Bắc nói anh không thích ở nơi chật chội. . . . . ."

Anh vươn một tay ra, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: "Làm sao lại như vậy? Lúc bộ đội đặc chủng huấn luyện dã ngoại mấy người chen một lều đó là chuyện thường, hai người ở hơn trăm bình còn có thể so với cái kia chật chội?"

"Cám ơn anh." Hai người không còn ngôn ngữ dư thừa, nhưng trong xe vẫn có chân tình dịu dàng lưu chuyển.

. . . . . .

Dư Nhược Nhược vừa ngồi trên sofa liền nhìn Nhan Bồi Nguyệt từng bước một đến gần, cô hình như cảm thấy đối với khí thế của anh cực kỳ nhạy cảm, hai người cách hai bước chân khoảng cách khi nói chuyện liền cùng tần số nhịp tim biến thành ngược nhau rồi.

Cô ôm ngực bịch bịch, vẻ mặt cảnh giác: "Sao vậy?"

Nhan Bồi Nguyệt dùng hành động để nói chuyện, khẽ cúi người xuống theo độ cao của cô, tay trái cố định trụ đầu của cô, tay phải vén tóc mái cô lên. . . . . .

Lúc này cô mới thấy hộp cấp cứu trên bàn trà, động tác của anh thành thạo lấy rượu cồn lau miệng vết thương trừ độc. . . . . .

Dư Nhược Nhược đau đến không để ý tới trong nháy mắt đó không giải thích được có chút mất mác không bị xâm phạm rồi, giọng nói hết sức kiêu ngạo: " Nhan Bồi Nguyệt anh đời trước cùng em có thù oán đi, tốt xấu gì lên tiếng nói chuyện đi a. . . . . . Á á, anh nhẹ một chút a. . . . . ."

"Đi chỗ nào nằm vùng thì bị thương?" Anh mở miệng phân tán lực chú ý.

"Ở nhà đỏ đó, vách tường này là gạch đỏ cũ kỹ nha, không có để ý liền. . . . . ." Cô cũng bị đau đớn phân đi tinh lực, vô ý thức liền đem chân tướng lộ ra ngoài rồi.

Nhan Bồi Nguyệt đã bôi thuốc nước xong, giờ phút này đang lạnh nhạt quan sát nhìn cô bê đá tự đập vào chân của mình: "Dư Nhược Nhược, anh nhớ em ở trước mặt bà của em có đảm bảo với anh, nếu như bởi vì công việc bị thương thì gì ấy nhỉ?"

Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, mập mờ suy đoán: "Vậy sao? . . . . . . Em không nhớ rõ. . . . . . Ối, trên đầu gối còn có một vết thương nhỉ, đau chết mất. . . . . ."

Cô đợi một lát không có động tĩnh, ngẩng đầu lên vừa nhìn liền phát hiện Nhan Bồi Nguyệt chính trực đang nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc, giống như cô là con mồi vậy .

Cô bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, gãi gãi tóc: "Làm gì nhìn chằm chằm em vậy, đột nhiên phát hiện dung mạo em chim sa cá lặn sau một giây đồng hồ rồi hả ?"

Nhan Bồi Nguyệt ngồi chồm hổm vén lên ống quần cô, nặng nề đè chung quanh vết thương, mỉm cười một tiếng: "Dư Nhược Nhược, quốc gia không đem da mặt của em dùng để làm áo chống đạn thật là một tổn thất lớn!"

. . . . . . Cô liếc mắt, vẻ mặt tức giận, không chơi miệng độc tâm đen tối như vậy!

" Nhan Bồi Nguyệt anh không phải là người, không phải là người a không phải là người. . . . . ." Cô đều sắp đau đến muốn gọi ông ngoại gọi cậu rồi.

Lại là một trận gào khóc thảm thiết sau đó Nhan Bồi Nguyệt thở dài, bộ đội lấy một người vợ sợ đau như vậy, truyền đi thật sự sẽ mất hết mặt mũi Thượng tá của anh rồi. Không đúng, mặt mũi anh không biết bởi vì cô mất bao nhiêu lần. . . . . .

Nghĩ đến đây, anh xuống tay càng thêm không lưu tình rồi.

. . . . . .

Buổi tối trên giường lớn Dư Nhược Nhược lại một lần nữa lạc ở trong vòng tròn rồi, luôn cảm giác bên cạnh thiếu thứ già đó, trong tiềm thức giống như thói quen ngủ ở trong ngực anh. . . . . .

Nhớ tới tình huống tối qua, nhất thời có chút đỏ mặt chột dạ, nghe nói bỏ dở nửa chừng đối thân thể đàn ông không tốt a. . . . . .

Nhan Bồi Nguyệt ở trên bàn viết nhìn tài liệu, gọi điện thoại Ngũ Việt.

"Tìm vội vã như vậy, chẳng lẽ là nhớ tôi?" Ngũ Việt nói chuyện luôn luôn là không đáng tin cậy.

"Vừa ngốc đi, tìm cậu giúp một chuyện." Nhan Bồi Nguyệt vào thẳng vấn đề.

"Đây còn không phải là chuyện một câu nói sao? Chỉ là Nhan Bồi Nguyệt cậu từ trước đến giờ có năng lực một tay che trời, hôm nay lại có lúc cá mắc cạn không có kế sách?"

"Ơ, mỗi ngày nghe trẻ con học ngữ văn tương đương với tự sát, tài nghệ văn chương vẫn dựa vào quê nhà cứu tế mới qua được kiểm tra nơi đó nhiều thành ngữ khó đọc như vậy à?"

"Nói thế nào? Đó là tôi không muốn, tôi gần đây ở phá được một tòa lô