
không được mở miệng trước: "Nhan Bồi Nguyệt, Bắc Bắc là từ nhỏ lớn lên ở nhà các anh đang sao?"
"Ừ, thế nào?"
"Cô tại sao lại lựa chọn anh cả a, không phải anh, cũng không phải là anh hai?"
"Bát tự chỉ có thể yêu hạt đậu." Anh lời ít mà ý nhiều.
Dư Nhược Nhược bị sặc, em trai hạt đậu chẳng lẽ thì không phải là hạt đậu hả? Ho khan vài tiếng mới trở lại bình thường: "Chẳng lẽ không cảm thấy hai người bọn họ không xứng đôi sao? Số tuổi cách xa nhau lớn như vậy?"
"Vì sao không xứng đôi, số tuổi chênh lệch là vấn đề sao? Anh hai cùng chị dâu là người cùng tuổi, bây giờ còn không phải là muốn ly hôn làm cho trong nhà náo loạn hay sao?" Nhan Bồi Nguyệt hình như cũng có chút phiền não.
"Anh hai và chị dâu muốn ly hôn? Vậy Tâm Viên làm thế nào? Ông nội sẽ đồng ý sao?" Dư Nhược Nhược gấp đến độ lập tức từ trên giường ngồi dậy, thời điểm hôn lễ cô còn cảm thấy đó là một đôi giai ngẫu thiên thành bích nhân đấy.
"Trời muốn đổ mưa, anh muốn ly hôn, người nào cản trở được?"
"Nhưng là, bọn họ rõ ràng xứng đôi như vậy. . . . . ." Cô vẫn là khó có thể tiếp nhận.
Nhan Bồi Nguyệt không chịu nổi cô để tâm vào chuyện vụn vặt lải nhải, đưa tay đem cô kéo vào trong chăn : "Mỗi người đều có quyền lựa chọn cùng quyền tự do, anh hai cùng chị dâu đều không phải là người kích động, bọn họ làm như vậy, ít nhất hiện tại, nhất định là phương pháp tốt nhất rồi."
Cô ồ một tiếng, từ từ không nói nữa.
Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt cho là cô sắp ngủ thiếp đi thì cô đột nhiên lại hỏi một câu: "Nói như vậy, về sau chúng ta muốn ly hôn ông nội cũng sẽ không phản đối đúng không?"
Thời điểm hỏi lời này cô đang ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là sao sáng lấp lánh.
Nhan Bồi Nguyệt nghe lời này trong lòng liền giận, cộng thêm với đối với cô vẻ mặt mơ hồ không hề đề phòng như vậy, nhất thời men theo bản năng liền cúi mặt . . . . . .
Dư Nhược Nhược hoàn toàn không mong đợi có thể hỏi ra được chút chuyện, ánh sáng thật mỏng trước mắt trong nháy mắt bị bóng dáng anh ùn ùn kéo đến ngăn trở, cả người bị thân thể cơ bắp của anh giữ chặt không cách nào nhúc nhích, miệng cũng bị bá đạo phong tỏa, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm bể tan tành.
Hôn càng ngày càng sâu, Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy chỉ cần gặp phải Dư Nhược Nhược, tự chủ của tựa như mất đi hiệu lực ma pháp, trở nên giống người bình thường, không có lực phản kháng chút nào.
Dư Nhược Nhược lúc này chỉ là bản năng giùng giằng, dưới ánh đèn lờ mờ sắc mặt của hai người đều nhìn không rõ, trong đầu một mảng lớn trống không, tay giống như là móng vuốt của mèo ở trên người của anh quào loạn.
Nhan Bồi Nguyệt càng khống chế không được, tay liền không theo chỉ huy, tự tiện xông vào trong áo ngủ của Dư Nhược Nhược rồi. . . . . .
Dư Nhược Nhược bởi vì lúc nhỏ nhiều bệnh, thể chất lại mang tính hàn, có lúc cả buổi tối đều ngủ không ấm áp, nhiệt độ trên người so với người bình thường thấp hơn. Giờ phút này da thịt bị lửa nóng bàn tay đột nhiên đụng vào, cô run rẩy một chút, theo bản năng đến gần lồng ngực của anh, ưm ra tiếng: " Nhan Bồi Nguyệt, không cần. . . . . ."
Yên tĩnh có một câu nói sinh động, muốn cự tuyệt lại có vẻ mời chào là một môn học, cự tuyệt hơi quá là thanh cao, mời chào hơi quá chính là lỗ mãng rồi.
Lúc này giọng nói Dư Nhược Nhược hơi mang theo một chút mềm dẻo, giống như là kẹo sắp hòa tan, không tự nhiên cự tuyệt ngược lại đồng thời cũng chính là hấp dẫn.
Nhan Bồi Nguyệt bình tĩnh giọng nói đã bắt đầu khàn khàn, hôn dần dần dao động đến cổ, từ từ hướng dẫn cô: "Nhược Nhược, chúng ta là vợ chồng. . . . . ."
Mà bây giờ là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. . . . . . Mặc dù nghĩa vụ này, Nhan Bồi Nguyệt đã suy nghĩ thật lâu, cũng quyết định thực hiện từ lâu rồi. . . . . .
Dư Nhược Nhược đang lúc quan trọng linh quang chợt phát hiện nhớ tới ân oán ngày hôm qua, một câu phá hư phong cảnh: " Nhan Bồi Nguyệt, nếu như mà tôi cùng Tô Lệ đồng thời rơi vào trong nước, anh sẽ cứu ai trước?" Anh lật người, tiếp tục khôi phục tư thế vừa rồi, đem đầu cô ấn vào trong ngực, thở dài: "Em cũng biết rồi hả ?"
"Biết cái gì rồi hả ?" Cô giả vờ ngây ngốc thành thạo nhất.
"Dư Nhược Nhược, em tin tưởng anh không? Tin tưởng em lựa chọn anh không?" Anh ẩm ướt hôn lên trên trán, chính xác là vẫn chưa thỏa mãn dây dưa.
Dư Nhược Nhược tay nắm lấy nút áo ngủ của anh, cảm giác lạnh lẽo của kim loại lại giống như nhiệt độ cơ thể anh như có như không. Giây lát, lại gật đầu một cái: "Em tin tưởng."
Mặc dù việc tin tưởng anh cũng không phải nguyện vọng lúc đầu của cô, mặc dù anh cũng không phải mẫu hình hoàn mỹ trong lòng cô. Nhưng cô chính là có thể dễ dàng bật thốt lên như vậy, không hề giữ lại tin tưởng như vậy, tin tưởng anh.
"Nhan Bồi Nguyệt, em tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể đối với em không xa không rời, tin tưởng chúng ta có thể ở ông ngoại chúc phúc cùng nhau đi về phía trước. Nhưng cũng xin anh cho em chút thời gian, để em yêu anh, để cho em thanh thản ổn định không cố kỵ gì yêu anh. Trước kia em vẫn cho là em sẽ cùng người em yêu đến tê tâm liệt phế trôi qua cả đời, cho nên hôn nhân đối với em mà nó