XtGem Forum catalog
Khung Trời Vàng Không Lá

Khung Trời Vàng Không Lá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321033

Bình chọn: 8.5.00/10/103 lượt.

những thứ tôi yêu thương thuộc về mình.

- Trời luôn có sương thế này vào mùa đông...- Tùng ngừng một lát để thở rồi mới nói tiếp. - Nhưng khi mùa xuân đến, sương sẽ tan hết thôi!

Chúng tôi bắt đầu chạy trong màn sương. Nói là chạy nhưng thực chất cả hai chỉ đi nhanh hơn đi bộ một chút. Tôi không thể nhìn thấy được con đường phía trước, không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ nhìn thấy Tùng - người đang chạy song song với tôi.

Được một lúc, trời sáng dần, có những tia nắng nhẹ, chúng tôi chạy ngược lại con đường cũ để trở về nhà. Sương đã tan dần nhưng vẫn còn đọng lại trên khắp cánh đồng hoa bạt ngàn.

Tôi định về nhưng Tùng lại rủ tôi ra sau vườn nhà cậu. Tùng dùng cái xẻng nhỏ đào một ít đất lên. Tôi nhìn theo tay cậu cho đến khi hạt mầm được vun sâu trong đất.

- Cậu trồng cây gì thế? - Tôi tò mò hỏi.

Tùng nhìn tôi, vẻ như đang cười:

- Đợi khi nào nó nảy mầm, cậu sẽ biết!

Bình tưới nước trong tay cậu bắt đầu chảy xuống, thấm dần vào đất, và có lẽ những hạt nước cũng đang tìm cách đến với hạt mầm.

Tùng dẫn tôi vào trong nhà chơi. Bố mẹ cậu đi làm xa, một mình cậu sống và tự chăm sóc mình. Cậu vắt cho tôi cốc nước cam khi tôi đang mân mê cuốn lịch treo trên tường. Đột nhiên tôi nhận ra mình đã đến Hà Nội được gần một tháng. Cuối đông đầu xuân! Tôi tự hỏi, không biết mùa xuân có thực sự đáng mong chờ như Tùng vẫn nói hay không? Nhưng tôi vẫn muốn đợi, để xem hạt giống trong vườn nhà Tùng là cây gì... Huyền Min

1. Trắng xóa

Sáng chớm đông. Thư viện thành phố chìm đắm trong không gian tĩnh lặng. Tôi đứng nép mình trong khoảng trống giữa hai giá sách, ép cuốn Bách khoa toàn thư lên che nửa khuôn mặt, chăm chú hướng ánh nhìn và để mặc dòng suy tưởng trôi về phía khung cửa sổ đương mùa gió thổi lá bay li ti. Bên chiếc giá vẽ đặt sát mép bàn đón nắng mặt trời nhàn nhạt, Vic vẫn ngồi đó, trầm tư, trên tay là chiếc cọ vẽ nhuốm màu nâu hoang hoải.

Tôi và Vic là hai người lạ. Hẳ rồi, tôi chẳng có một mối quan hệ nào ở xứ sở trời Âu này cả. Tấ cả chỉ là tình cờ, trong lần tôi phát hiện ra cậu ấy vào một ngày cuối thu ảm đạm. Khi đang lơ ngơ với những cuốn sách cao ngút vượt quá tầm tay trong thư viện, một tích tắc như là định mệnh đã khiến ánh mắt tôi bất chợt sượt ngang qua hình ảnh mái tóc màu hạt dẻ đang khẽ vờn bay. Ngồi yên lặng bên ô cửa sổ lưa thưa vết nắng, Vic lơ đãng quệt nhẹ một màu nâu ấm lên tờ giấy trắng trên giá vẽ. Không hiểu sao lúc ấy khi nhìn Vic, tôi lại ngay lập tức liên tưởng đến hình ảnh thiên thần gãy cánh đang chơi vơi trong những mảng màu. Vic thường đến thư viện từ sớm, mà lần nào đến cũng ngồi ở cái bàn đó. Cậu ấy thường chăm chú đọc những cuốn sách dày cộp về lý luận hội họa và thỉnh thoảng lại quệt quệt chiếc cọ vẽ trên tay. Vic không hẳn là một họa sĩ, nhưng nhiều người sẵn sàng trả hàng trăm đô la để mua một bức tranh của cậu ấy. Một chàng trai trầm tính thì có tài, tôi nghĩ đó không phải là chuyện lạ. Ấy vậy mà vẫn có khi tôi bắt gặp chàng "thiên tài" ấy ngủ quên bên cạnh những tập tài liệu chất thành đống.

(TT)

... Berne tọa lạc ở phía tây Thụy Sĩ, là một thành phố cổ kính có tuổi đời hơn 900 năm, nằm trên một bán đảo ở khúc quanh dòng sông Aare hiền hòa. Nếu thế giới là một hộp màu lớn, thì Berne sẽ là màu nâu, pha chút đượm buồn, tĩnh lặng của những khu nhà cổ. Tháp đồng hồ Zytglogge cứ đến 12h trưa là kêu vang những tiếng bing bong. Đường phố nhỏ xinh lưa thưa bóng mây che phủ.

Tôi đến Berne với một tâm trạng cực kỳ không ổn. Suất học bổng giành được đã mang tôi vĩnh viễn rời khỏi Việt Nam. Học sinh ngoại quốc ở trường trung học của tôi khá nhiều, nhưng không có nghĩa vì thế mà tôi dễ dàng bắt nhịp được. Người bản xứ chủ yếu nói tiếng Pháp, Đức và Ý, còn tôi chỉ sử dụng được mỗi tiếng Anh. Giao tiếp là một điều khó. Hòa vào cuộc sống hối hả khác xa với đất nước nhỏ bé của mình lại còn khó hơn nhiều. Tôi dường như bị đánh văng ra để rồi trở thành một con chim nhỏ. Dù không yếu ớt, nhưng lạc lõng.

Berne những ngày giữa đông lạnh cóng. Tôi lầm lũi đến trường, giấu những tiếng ho sù sụ rát cả cổ họng đằng sau chiếc khăn len to bản. Gần nửa năm, mọi chuyện không quá khó chịu như tôi tưởng tượng. Không có bạn bè, không có ai bên cạnh để sẻ chia, không có lấy một sở thích để giải trí mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng tôi vẫn hài lòng. Chí ít thì tôi có thừa tự do để không quá bận tâm đến việc kết thân với những người xung quanh, để chẳng cần câu nệ việc mình đang bơ vơ ở một thành phố lớn, trong một trường trung học quốc tế lớn. Sao nào? Tại sao phải làm những điều mình không thích chỉ vì nó là lẽ tất yếu? Tôi có thể làm những chuyện khác hay ho hơn. Ví dụ như lấy việc bí mật quan sát Vic làm một thú vui và thú vui đó có thể khiến tôi tủm tỉm cười suốt cả một ngày. Có thể hơi kỳ cục vì chưa bao giờ tôi bắt gặp minh biết hồi hộp trước một chàng trai như vậy. Điều duy nhất lý giải được những xúc cảm khó tin ấy, có lẽ là vì hình ảnh chênh vênh của Vic giữa lằn ranh mờ nhạt của những mảng màu đan xen ấy.

2. Những màu tối trong bức tranh của họa sĩ

Tôi thích gọi Vic là