
Liêu Minh – Tuy nhiên, khứu giác linh mẫn bén nhạy những nhà cầm quyền cáo già sừng sỏ đều đang cùng ngửi thấy mùi bất thường. Chuyện này xem ra, ván cờ chính trị của các nước lân bang với nhau một lần nữa đứng trước một nước cờ khó lường…
Cả Đại Khánh vì chuyện cầu thân sắp tới mà ngược xuôi hớt hải, đầu váng mắt hoa, dẫu vậy, việc Thuần Dương công chúa sắp trở thành thân bằng quyến thuộc lại không phải là vấn đề quá quan trọng.
Vấn đề quan trọng ở đây là, ai sẽ nghênh đón và phối ngẫu cùng nàng? Người đó chắc chắn phải có xuất thân hoàng thất mới xứng đôi với công chúa một nước cành vàng lá ngọc. Nghe đồn Thuần Dương công chúa dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, có tri thức lại hiểu lễ giáo, mà nam tử nọ dẫu có xuất thân danh giá, tuấn tú phong lưu mà bất trí bất tài thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt đàng trai không?
Đại Khánh mặc dù anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài như sao trời, tuấn kiệt như cát biển, nhiều không đếm xuể, nhưng thỏa mãn được hai yêu cầu trên thực sự không được mấy người.
Tại Bát Phương Thành, Vô Song công tử cùng lúc nhận được hai phong thư, nhất minh nhất ám (2).
Minh chính là thánh chỉ của Gia Duệ đế, lệnh cho Vô Song công tử phải lập tức trở về kinh xử lý sự vụ hòa thân lần này.
Còn ám là mật hàm từ tay Lao thúc ở tiểu viện Hoàng đô gửi đến - hoàng thành gần đây nhân sự rối ren khó lòng kiểm soát, gián điệp các nước liên tiếp đột nhập, đụng độ, đồng thời hành tung quỷ dị, hành động kỳ quái.
“Khuynh Vũ thật sự phải rời khỏi đây sao?” – Phương Quân Càn xoay người, đôi đồng tử sắc sảo thâm trầm nhìn chăm chú y không chớp.
Tiếu Khuynh Vũ một thân trường bào đơn bạc, thần sắc ung dung điềm đạm, nhất cử nhất động khoan thai từ tốn. Dưới ánh bạch lạp mờ ảo, y an tĩnh ngồi, cả người ẩn hiện vẻ mỹ lệ nghiêm trang, nhu nhuận tựa xử nữ khuê trung (3).
Đôi môi tuyệt đẹp bướng bỉnh mím lại, thoạt nhìn cũng nhận ra, cả người y thập phần kiên định, phi thường kiên quyết, không thể nào lay chuyển nổi.
Phương Quân Càn hiểu rõ một điều, đó là một khi Tiếu Khuynh Vũ quyết định việc gì, bất luận là ai, bất luận hậu quả thế nào, cũng đều vô phương khuyên nhủ, vô pháp cản ngăn.
Nhưng mà, Phương Quân Càn đến tột cùng cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao Tiếu Khuynh Vũ lại một mực bán mạng vì Hoàng thất như vậy?
Đổi lại là mình…
Nếu ngươi đã bất nhân, thì ta cũng bất nghĩa.
Nếu ngươi muốn phương hại đến ta, ta sẽ hạ thủ giết ngươi trước…
Đó chính là tác phong làm việc xưa nay chưa hề thay đổi của Phương Quân Càn.
Sở dĩ hiện tại Phương tiểu hầu gia vẫn còn chần chờ chưa cùng Hoàng gia Đại Khánh trở mặt thành thù là bởi vì, thứ nhất, thân nhân của hắn vẫn còn là con tin bị Gia Duệ đế khống chế, thứ hai, thời cơ chưa chín muồi, và thứ ba… chính là vì… Tiếu Khuynh Vũ…
Phương tiểu hầu gia khoanh tay đăm chiêu, trước mặt Tiếu Khuynh Vũ cứ đi qua đi lại, tuy cước bộ có vẻ thong thả nhưng vẫn không giấu được sự bồn chồn không yên…
Chợt hắn đột ngột dừng bước, xoay sang Tiếu Khuynh Vũ, ngữ điệu ủ dột miễn cưỡng: “Bao giờ thì đi?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Sáng mai.”
Nhanh vậy sao?! Phương tiểu hầu gia hốt nhiên nhíu mày.
Hắn còn đang định mở miệng nói gì đó, liền bị thanh âm có vẻ mệt mỏi pha chút đắn đo của Vô Song công tử thình lình cắt ngang…
“Phương Quân Càn… Huynh có thể… đợi được bốn năm nữa không?”
Trong thanh âm Tiếu Khuynh Vũ, sự uể oải mỏi mệt cùng khinh thường chán ghét càng lúc càng hiện rõ, càng lúc càng sâu sắc: “Bốn năm sau, Gia Duệ đế thoái vị, đến lúc đó ta sẽ dốc sức phò trợ huynh đăng ngôi Hoàng đế!”
Phương Quân Càn trước sau tưởng mình nghe nhầm.
Y vừa nói gì?
“Chỉ bốn năm thôi… Trong thời gian đó, huynh an phận ở đây làm bá chủ một phương của Đại Khánh, bốn năm sau, Tiếu Khuynh Vũ sẽ đem ngôi vị Hoàng đế hai tay dâng tặng!”
Phương Quân Càn kinh ngạc chấn động, cả người ngây ngẩn nhìn Tiếu Khuynh Vũ đang nhắm mắt tĩnh tọa. Tự nhiên cảm giác được sự tịch liêu cô quạnh đã thấm sâu từ trong cốt cách, trong huyết mạch, trong linh hồn của y đang lan tỏa ra chung quanh, làm cho dáng hình vốn đơn bạc của Tiếu Khuynh Vũ trên luân y càng có vẻ mong manh hư ảo hiếm khi lộ ra ngoài. Trong lòng Phương Quân Càn bỗng dưng dấy lên một chút ý loạn tình mê.
“Vậy còn huynh?”
Sau khi ta nắm cả thiên hạ trong tay, ta còn khả dĩ có được huynh toàn vẹn bên mình không?
“Đến lúc đó, huynh sẽ ở bên cạnh ta chứ?”
Tiếu Khuynh Vũ đáp: “Được!”
Tiểu lâu lặng phắc không một tiếng động.
Chỉ duy nhất trên chiếc bàn con, trà trong chung bỗng sóng sánh gợn lên rất nhẹ, tựa như gió thoảng qua.
Phương Quân Càn ngưng trọng nói: “Ta bằng lòng!” Chỉ cần bọn họ không cố bức ta vào tuyệt lộ, Phương Quân Càn phải chờ đợi bốn năm thì có vấn đề gì đâu?
Hắn, niên kỷ còn trẻ, kim ngân không thiếu, bắt hắn phải chờ, hắn có thể, và cũng sẽ làm được rất tốt.
“Khuynh Vũ lần này trở về Hoàng đô, ngàn vạn lần phải cẩn trọng. Dù sao, Hoàng đô cũng không thể so với Bát Phương thành!” – Hoàng đô, có thể ví như một cái đầm sâu hút không thấy đáy, bất luận làm việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, hành s