XtGem Forum catalog
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325464

Bình chọn: 9.5.00/10/546 lượt.

i độ của kẻ cao cao tại thượng, vênh váo tự đắc, ngạo mạn khinh người. Đối diện với hai

thiếu niên trác tuyệt phi phàm đến cả phụ hoàng cũng không giấu sự kính

nể thâm trọng, cánh mũi to bè phập phồng một tiếng “Hừ!” nhẹ, trên khuôn mặt phờ phạc của kẻ đã sớm sa vào tửu sắc lộ vẻ khỉnh khỉnh coi thường.

Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn đồng thời khom người: “Bệ hạ đã khen quá lời!”

Hoàng đế tuổi sáu mươi tỏ ánh mắt nhân từ đức độ, tuyệt không nhìn ra tâm địa tàn độc nham hiểm của kẻ xưa kia đã từng thí huynh sát phụ, thật ứng

với câu ‘Đừng trông mặt mà bắt hình dong’. Nguyên nhân chính là vì vậy,

nên hết thảy quần thần đều âm thầm kinh hãi vị hoàng đế tâm địa hung ác

bất kể thân nhân, ngoan độc đáng sợ này.

Nhìn những kẻ trẻ tuổi trước mặt, Gia Duệ đế bỗng dưng không kềm được mà

than nhẹ: “Thiên hạ sớm muộn cũng là của những người trẻ tuổi các

ngươi…”

Chẳng biết tại sao, khi nghe câu nói cùng tiếng thở dài của Gia Duệ đế,

Phương Quân Càn nghĩ thầm, hoàng đế thực đã già, lẩm cẩm rồi.

Không gian có vẻ ngột ngạt, ba người vẫn chưa nói với nhau lời nào. Cho đến

khi Thái tử cáo mệt, không tiện ở lại, muốn về sớm nghỉ ngơi mà thối lui thì, không khí ấy mới thực sự loãng ra.

Phương Quân Càn gác đũa, quay sang Tiếu Khuynh Vũ nói nhỏ: “Kỳ thực, yến tiệc thiết đãi không đến nỗi tệ!”

Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười: “Hình như huynh và Thái tử quan hệ không được như ý?”

Phương tiểu hầu gia cũng không nề hà kể: “Ta cùng hắn từ nhỏ đã đối địch. Biểu hiện của hắn hôm nay coi như tạm được, dù gì chúng ta cũng không còn là trẻ nhỏ như xưa. Dù không ưa nhau, cũng biết giấu ở đáy lòng chứ không

tỏ ra mặt. Nói ra thì kỳ quái, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cả ta và hắn đều cảm thấy đối phương thật không thể ưa được. Ta hoài nghi là do bát

tự (1) tương khắc.” Bỗng dưng nhớ ra Vô Song công tử vốn rất giỏi tướng

số, mừng rỡ nói: “Phải rồi, Khuynh Vũ chẳng phải rất tinh thông xem quẻ

đoán mệnh sao chứ, hôm nào xem cho ta một quẻ có được không?”

Tiếu Khuynh Vũ ôn hòa cười: “Được thôi!” rồi chuyển giọng nghiêm túc, “Ta

thấy huynh phải cố gắng cải tạo quan hệ với Thái tử mới được. Hắn là

Thái tử, tương lai sẽ là Hoàng đế Đại Khánh, là kẻ nắm sinh mạng của

thiên hạ trong tay. Đắc tội với hắn, vạn nhất không phải chuyện tốt lành gì.”

Phương Quân Cản cười giễu cợt: “Thái tử chỉ là cái danh hão chỉ xuất thân của

hắn, chẳng liên quan gì đến tư chất hay năng lực. Khuynh Vũ, huynh biết

không, khi huynh và hắn ngồi cùng một chỗ, ta thấy huynh còn có phong

thái của Thái tử hơn hắn nhiều.”

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ khẽ động, có vẻ đạm mạc mà ngưng trọng: “Những lời

này sao có thể tùy tiện mà nói loạn lên như vậy được?”. Phương Quân Càn

ghé sát y, nói: “Bổn hầu tuyệt đối tin tưởng Khuynh Vũ sẽ coi như không

hiểu mà!”. Tiếu Khuynh Vũ mân mê vòng kim tuyến, giọng nói thản nhiên

không hề tỏ ra giận dữ hay ủy khuất: “Nếu như huynh đều đặn hàng tháng

gửi tiền để ta mua trà bánh thì ta xem như chưa có nghe qua.”

Phương Quân Càn nói ngay không thèm suy nghĩ: “Vậy huynh cứ đi mà mật báo, chứ bảo ta trả tiền trà bánh, trăm triệu lần không có khả năng đó.”

Tiếu Khuynh Vũ quyết không buông tha: “Đường đường Phương tiểu hầu gia, ngày nào cũng mò tới nhà người ta ăn chầu uống chực, huynh không cảm thấy

ngượng ngùng sao?”

“Đương nhiên là không!” – Hắn lập tức phản kích, “Khuynh Vũ à, tình nghĩa của

chúng ta chẳng lẽ chẳng đáng giá bằng vài bữa ăn khuya đó? Huynh dùng

tiền tài để đong đếm tình cảm của chúng ta những lúc như vậy, thực khiến ta chạnh lòng quá…”

Khuynh Vũ công tử thật không ngờ rằng Phương tiểu hầu gia cả chuyện nhỏ cũng

tỏ ra so đo tính toán, lại càng không nghĩ hắn lấy cớ đó để dây dưa:

“Được rồi được rồi, huynh đúng, ta sai, được chưa? Ta thật không nên

dùng tiền bạc để đong đếm tình nghĩa giữa chúng ta mà...”

“Phương tiểu hầu gia cùng Vô Song công tử đúng là vừa gặp đã như cố tri, lão

phu thực đã quấy rầy nhã hứng của nhị vị, thật là thất lễ!” – Lâm Văn

Chính bưng chén rượu bước tới, khí chất cùng phong độ tỏ ra vô cùng nho

nhã, thành thục.

“Bái kiến Lâm thừa tướng.” – Cả hai đồng thời hành lễ, “Không dám! Không dám!” – Lâm Văn Chính cuống quýt đáp lễ, “Nhị vị đều là rường cột, là tinh anh của

Đại Khánh ta, văn đủ an bang, vũ đủ định quốc. Lão phu sau này chỉ mong

được nhị vị chiếu cố, nào dám nhận đại lễ như vậy?”

“Cái lão hồ ly này…” – Phương tiểu hầu gia chửi thầm trong lòng, Lâm Văn

Chính là kẻ xưa nay nổi tiếng về khoản nói năng hoa mỹ, lão gặp người

nói tiếng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, tráo trở hai mặt, ăn nói khéo

léo thu phục lòng người, làm người đã vậy, trong chốn quan trường lại

càng đáo để hơn. ‘Lão hồ ly’, ba chữ này dùng để hình dung lão thật là

đáng giá.

Vô sự bất đăng tam bảo điện (2). Bởi vậy chẳng biết lão đến đây ngọt nhạt có mục đích gì.

Lâm Văn Chính quay lưng lại, che đi ánh mắt tò mò của chúng thần đang nhìn, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Công tử, chuyện đêm qua… thực lòng đa tạ người!”

Chuyện đêm qua? Thổ lộ… Lâm Y Y?

Phương tiểu hầu gia suýt chút nữa phun ra ngụm