
g thấy được đôi đồng tử sáng ngời của y phía sau dải lụa, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười an nhiên bình thản ấy thôi, như một lời động viên an ủi, cõi lòng Phương Quân Càn được trấn an, đã nhẹ nhõm đi không ít, nhưng mà, lại có chút gì đó đau xót, đắng cay trào lên.
Tiếu Khuynh Vũ lúc này đây, hệt như một hài nhi bé nhỏ, tập tễnh từng bước học đi. Không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng để có thể bước đi trên đôi chân của chính mình.
Khuynh Vũ của ta…
Phương Quân Càn còn mông lung tưởng tượng đến lúc huynh có thể tự nhiên đi đứng, thậm chí, cưỡi ngựa ra roi…
Khát vọng một ngày, huynh cùng ta tay trong tay chung hưởng phồn hoa nhân thế, vai sát vai ngắm nhìn trời đất bao la…
Nhưng mà…
Ngày mồng mười tháng hai Vũ lịch nguyên niên, Liêu Minh nhất quyết không rút lui khỏi Luân Thuần quận. Cùng ngày, Đại Khuynh chính thức tuyên chiến Liêu Minh. Trăm vạn Bát Phương quân dưỡng mã bồi binh, sẵn sàng ứng chiến.
Chỉ còn chờ mệnh lệnh xuất trận.
Chỉ vẻn vẹn năm ngày ngắn ngủi, biểu hiện vượt bậc của công tử Vô Song đã khiến cho Bách thảo thần y không khỏi gật gù tán thưởng, khen ngợi không thôi, nói chắc như đinh đóng cột: Cứ thế này thì không đến nửa tháng nữa, công tử đã có thể đi đứng tự nhiên, thậm chí muốn cưỡi ngựa vung roi cũng không thành vấn đề!
Ngày mười lăm tháng hai.
[Ngươi muốn đi sao'>?
Thần tình của Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên mà bình tĩnh.
[Đúng vậy, lần này ta phải đi'>.
[Vì sao vậy'>?
[Ta phải thành toàn tâm nguyện cho một người, bảo vệ thật tốt những gì người ấy trân trọng, xem như báu vật'>.
Y nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu tuyệt lệ, thanh nhã xuất trần. Song không ai thấy được, đằng sau nụ cười ấy lại ẩn giấu một nỗi thống khổ, day dứt ở tận đáy lòng.
Trong lòng bàn tay ấm áp vẫn dịu dàng quệt từng nét chữ rời rạc, như chỉ cần hơi dụng lực kéo căng một chút, bao nhiêu hồi ức đều sẽ vỡ tan ra thành muôn nghìn mảnh vụn.
Hoàn Vũ đế từng nét, từng nét dứt khoát mà ung dung hạ xuống lòng bàn tay lạnh như băng.
[Ta đã hứa với người ấy, nhất định sẽ thực hiện được'>.
Khuynh Vũ, huynh có biết không? Này quốc thái dân an, này phồn hoa tuyệt thế, tất cả chỉ vì huynh mà thôi. Vì lời hứa với huynh, Phương Quân Càn nhất định phải thực hiện bằng được.
Chỉ là lần này, huynh không thể ở bên cạnh ta.
Hai chân vừa khôi phục tri giác bỗng nhiên muốn vô lực nhũn xuống. Tiếu Khuynh Vũ vịn vào lưng luân y, gắng gượng đứng thẳng người lên.
Vậy rồi cuối cùng, đã có thể đứng thẳng được!
Phương Quân Càn không giấu nổi mừng vui khôn xiết, liền viết nhanh xuống tay y mấy chữ - [Đằng kia có sáu bậc thềm, thử đi xuống đi. Ta đứng ở cuối thềm chờ huynh'>.
Hắn nắm chặt tay y, dẫn y dọ dẫm từng bước đến chỗ sáu bậc thềm.
Tay hắn chạm vào vòng dây kim tuyến lạnh lẽo quấn quanh bàn tay y, bàn tay từng bắn ra ám khí đệ nhất thiên hạ giờ đây nằm yên lành trong bàn tay to lớn của hắn, cảm giác lành lạnh len lỏi vào da thịt, chỉ cốt phân minh.
Khế ước tử sinh, cùng người thống khoái.
Nắm chặt tay người, bạc đầu bên nhau.
Này chính là lời hứa chân thành nhất, nguyện ước giản dị nhất của những người yêu nhau trên thế gian.
Nhưng đối với hai người họ mà nói, đó lại trở thành lời thệ hứa xa xỉ nhất.
Nếu như, vĩnh viễn có thể cùng ai tay trong tay nắm chặt, thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn nữa…
Khoảng cách chỉ vài thước thôi, nhưng từ tận đáy lòng hắn, ước mong quãng đường ấy dài vô cùng vô tận.
Dù cho núi rộng sông dài, cũng sẽ có chân trời góc biển.
Có con đường nào lại không có điểm tận cùng?
[Chính là ở đây, thử đi xuống đi'>.
Viết xong, hắn luyến tiếc buông tay y ra.
Cả người xoay đi, sượt qua vai y bước xuống.
Hắn đứng ở cuối thềm. Hoàn Vũ đế vốn đã quen đứng trên đỉnh phong vân, bễ nghễ nhân sinh thiên hạ, giờ ngước mắt lên đỉnh thềm, ánh mắt ôn nhu vô hạn nhìn một người thanh niên áo trắng giản đơn, từ từ, cẩn trọng từng bước dọ dẫm lần xuống.
Khoảng cách rất gần, đến nỗi chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm lấy, nhưng ánh mắt lại xa xôi hư ảo, mênh mang dịu dàng tựa ngóng chờ một bóng hình đã thất lạc từ rất lâu.
Thiên hạ này, chỉ duy nhất tuyết y nam tử ấy mới có thể khiến Hoàn Vũ đế nhất thế kiêu hùng lộ ra biểu cảm ôn nhu tha thiết không bao giờ có trước mặt ai khác như vậy.
Và cho dù, ngay lúc này, hắn biểu lộ ra biểu cảm ôn nhu hiếm gặp đó, cũng chỉ có duy nhất bản thân hắn nhận biết được mà thôi.
Dưới chân Bách Thảo sơn, Bát Phương quân nhung trang tề chỉnh, chỉ đợi lệnh xuất binh. Tù và trầm vang, ngựa cuồng tung vó. Mấy vạn khinh kỵ binh ngạo nghễ diễu trước hàng quân, giữa cát bụi mù mịt, một lá chiến kỳ đen tuyền thêu hai chữ ‘Hoàn Vũ’ bằng kim tuyến chói ngời như đâm vào mắt.
Khuynh Vũ, ta phải đi rồi.
Hắn dõi mắt nhìn theo y, một bậc, rồi lại một bậc, chầm chậm lần xuống thềm đá xanh lạnh lẽo.
Mây ngàn cuồn cuộn, chẳng thể nhìn ra tang điền thương hải. Gió chiều phơ phất, cũng chỉ là chậm một khắc luyến lưu.
Khuynh Vũ, huynh có thể nào đi đến trước mặt ta, rồi dừng chân đứng lại không?
Tiếu Khuynh Vũ vẫn không dừng lại.
Nhìn y đi sát qua người mình,