Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328585

Bình chọn: 9.00/10/858 lượt.

ất cứ âm thanh nào phát ra.

Một lúc thật lâu sau, mới nghe y cười ‘hì’ một tiếng.

Phương Quân Càn thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì mà cười!”

Tiếu ý nhẹ nhàng tan ra tựa dải lụa mềm mại thanh nhã buông thả thân mình chìm vào dòng nước trôi xuôi, chỉ còn lại đôi lúm đồng tiền duyên dáng diễm lệ, vĩnh viễn in thật sâu trong trí nhớ của Hoàn Vũ đế, trải bao năm tháng vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.

Bao nhiêu tâm tư phiền muộn bỗng nhiên tiêu biến sạch sẽ.

Hoàn Vũ đế nghiêm trang nói: “Nếu như sau này lại gặp phải tình huống tương tự, huynh phải lập tức rời khỏi đó, không cần quan tâm đến ta, đã nghe rõ chưa?”

Vô Song chậm rãi lắc đầu.

“Huynh thực sự muốn đùa giỡn với thân thể của mình hay sao?”

Y ngẩng đầu, bên dưới đôi chân mày dày rậm ung dung tựa viễn sơn, đôi đồng tử sáng ngời như tinh tú, rèm mi thật dài cong vút khẽ rủ, giấu đôi mắt trong sáng ấy vào khoảng tối mông lung, khiến cho y càng như mang thêm vài phần cứng cỏi dứt khoát, cùng kiên quyết quật cường.

“Ta sẽ không đi.”

“Bởi vì, nếu đổi lại là huynh, huynh cũng sẽ không đi.”

Phương Quân Càn chỉ còn biết trầm mặc, không nói nổi tiếng nào.

Y ngước mi,

Hắn thấp mắt,

Tia mắt của hai người chạm vào nhau, tựa hồ như ngay khoảnh khắc ấy, giữa lằn ranh sống chết của tam thế tam sinh, bừng nở một cội đào hoa, nghìn năm cô tịch, gió nổi, mây tàn.

Bát Phương Thành.

Đệ nhất thủ phủ thương mại mậu dịch của thiên hạ, vẫn giữ được nguyên vẹn khí thế hừng hực cùng sức sống phi thường cực kỳ đặc biệt không nơi nào có của mình.

Trên đường lớn người qua kẻ lại đông đúc nhộn nhịp chợt xuất hiện một cảnh tượng rất quái lạ.

Phàm lão bách tính nào đi ngang qua quán vằn thắn Ngũ Bảo, hết thảy đều không cầm lòng được mà lượn tới lượn lui liếc vào vài lần, thậm chí có người còn lì lợm vờ kiếm cớ đứng lại nghỉ chân không buồn cất bước.

Phương Quân Càn lười biếng ngả lưng vào ghế tựa, trên người hắn, hồng y đỏ rực nhức mắt, màu sắc chói lọi mà không lòe loẹt, trái lại càng nổi bật lên khí chất ung dung hoa quý. Dung mạo hắn tuấn mỹ phi thường, tóc mai tuy ngả bạc nhưng không hề làm giảm đi sức quyến rũ cuốn hút của hắn, mà càng tăng thêm vài phần từng trải, thành thục .

Mà lúc này, vị hồng y nam tử khiến cho biết bao nhiêu trái tim giai nhân tú nữ ngọc diệp kim chi đập dồn như trống trận ấy lại chỉ chăm chú nhìn ngắm vị công tử bạch y như tuyết đang ngồi chậm rãi, từ tốn thưởng thức bát vằn thắn trước mặt, đôi mắt chan chứa ôn nhu.

“Nhị vị khách quan có muốn thêm một bát nữa không?” – Chủ quán tuổi còn khá trẻ điệu nghệ vắt khăn lên vai bước đến.

Hoàn Vũ đế hứng thú quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Ta nhớ lần trước đến đây chủ quán không phải là ngươi, chẳng lẽ đổi chủ rồi à?”

“Vị khách quan đây nhớ kỹ ghê, cha tôi hai năm về trước đã giao lại quán vằn thắn này cho tôi quản lý.”

Phương Quân Càn gật gật đầu: “Con kế nghiệp cha, hẳn là phải vậy.”

Chủ quán nét mặt tươi cười đon đả: “Nhìn hai vị đây khí độ bất phàm, đích thị là đại gia phú quý giàu có từ nơi xa đến đây làm ăn rồi.”

“Chủ quán ngươi có nhìn nhầm không đấy, hai chúng ta là người ở đây.” – Bạn họ Phương lim dim mắt vờ vịt, “Chỉ có điều chúng ta rất ít khi ra ngoài, cho nên ngươi mới thấy lạ thôi.”

Vô Song công tử đánh mắt liếc xéo hắn một phát, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục từ tốn ăn bát vằn thắn vẫn chưa xong trước mặt: cứ theo kinh nghiệm của y mà phán, bạn Phương Quân Càn lại đang định trêu ghẹo người ta đây…

Chủ quán vốn thẳng bụng, thật thà nói: “Nhị vị khách quan đùa giỡn tiểu nhân rồi, suốt ngày trong nhà có gì thú vị chứ?”

“Đương nhiên là có rồi…” – Bạn Phương tà tà mị mị cười, nhổ ra bốn chữ khiến anh chủ quán trẻ người non dạ hóa băng, “Kim ốc tàng kiều.” (1)

Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, mặc xác hắn, tiếp tục ăn, đáng nể là nước dùng vẫn không sái ra một giọt.

Có những lời nói vào tai trái ra tai phải đi mất là xong, không nhất thiết phải xem là thật.

Bạn chủ quán đáng thương cười gượng mấy tiếng: “Xem ra, khách quan cùng tôn phu nhân đúng là phu thê tình thâm. Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!”

“Không phải phu nhân…” – Ngón tay thon dài lắc lắc phủ nhận, nụ cười của Phương Quân Càn khiến cho bạn chủ quán ngây thơ vô tội chợt thấy lông tóc nhảy dựng, phút chốc ngón tay ấy chỉ vào vị nam tử thanh quý vô hà ngồi bên cạnh vẫn chuyên tâm ăn không thèm đếm xỉa, đích thị công tử Vô Song, “Là y!”

Tiếu công tử tiếp tục trầm mặc.

Cả người anh bạn trẻ hốt nhiên run lên mấy cái, nhưng vẫn kiên cường gắng gượng đứng yên tại chỗ!

Thấy anh chàng vẫn chưa té ngã, Hoàn Vũ đế của chúng ta rất có cảm giác đi buôn lỗ nặng: Bát Phương thành đúng là thay đổi từng ngày nha, ngay cả một anh chủ quán vằn thắn nhỏ bé mà cũng thức thời hiểu sâu biết rộng thế này…

“Nhị vị đây làm cho tiểu nhân nhớ tới một chuyện.” – Anh chủ quán thật thà chất phác gãi đầu gãi tai, “Cha tôi từng kể cho tôi nghe, lúc trước có hai người khách đến quán này ăn vằn thắn, cha tôi thấy họ cảm tình rất tốt, cũng chỉ nghĩ là huynh đệ thôi, ai ngờ một trong hai người ấy lại tuyên bố trước mặt mọi người ‘Y, là người của ta.’ làm cha tôi hốt


XtGem Forum catalog