Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325084

Bình chọn: 9.5.00/10/508 lượt.

i đánh cờ cùng Phương thiếu soái, Tiếu tham mưu trưởng mới kiên trì giữ vững nguyên tắc một tấc cũng không nhường.

Cứ khi ai đó mặt dày mày dạn chuẩn bị hồi cờ, Tiếu tham mưu trưởng của chúng ta sẽ lại thản nhiên buông một câu:

“Xuống cờ không hối mới là đại trượng phu,”

“Vậy tại làm sao các nàng ấy hối được?”

Dung mạo tươi cười của Tiếu tham mưu trưởng mê hồn như tuyết đầu đông: “Các nàng ấy lại chẳng phải đại trượng phu.”

“?!!..”

Bởi vậy bạn Phương thiếu soái không gì là không thể kia chỉ còn nước ngắm cờ mà than vắn thở dài… Hắn có dày mặt

hơn nữa cũng không thể nào đi phân bì với đàn bà con gái được!

Vậy nên Phương bé cưng của chúng ta chỉ

có thể lải nhải oán thán hết lần này tới lần khác: “Vì sao chỉ mỗi bổn

soái là không cho hồi cờ, Khuynh Vũ cậu trọng nữ khinh nam!”

Nghĩ tới đó, Diêu Vu Thiện buột miệng cười khúc khích.

Người thanh niên áo trắng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt vẫn trong như nước hồ.

“Tiếu tham mưu trưởng à, kỳ thực khi ngài đánh cờ với kẻ dưới bọn tôi thì chuyên cho hồi cờ, rất thoải mái, tại

sao chỉ Phương thiếu soái là… hahaha!” Diêu Vu Thiện mải cười bỏ lửng

câu nói.

Những ngón tay của thanh niên áo trắng

như tạc từ bạch ngọc niệp quân cờ trắng điêu khắc tinh xảo. Diêu Vu

Thiên trong khoảnh khắc không nhìn ra được đâu là quân cờ, đâu là ngón

tay y nữa.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ, u tĩnh.

“Hắn, không giống như thế.”

Hắn không thể như thế giống như mọi người.

Độc nhất vô nhị.

“Tương lai, thiếu soái nhất định sẽ có

thành tựu phi thường, quyền khuynh thiên hạ, Tiếu mỗ chỉ muốn để khi ấy

thiếu soái vĩnh viễn ghi nhớ, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải

nghĩ đến kết quả mà cẩn thận mưu tính, trên đời này không bao nhiêu việc có thể sửa sai được đâu.”

Miệng khẽ nhoẻn lên để lộ đường khóe tinh tế: “Đó là vì sao Tiếu mỗ không thể dung túng hắn thành tập quán xấu này.”

Diêu Vu Thiện thản nhiên tươi cười: “Tham mưu trưởng rõ đúng là đặt mình vào địa vị thiếu soái mà suy nghĩ chu

toàn, mà thiếu soái cũng mười phần quan tâm tham mưu trưởng nữa…” Dù sao cũng xuất thân từ lầu son gác phấn, mắt nhìn người đương nhiên rất tinh tường rồi.

“Hai vị đứng bên nhai thực rất giống Hoàn Vũ đại đế cùng Vô Song công tử nghìn năm trước đó.”

“Tiếu mỗ không phải Vô Song công tử,

thiếu soại cũng tuyệt không phải Hoàn Vũ đại đế.” Thần sắc Tiếu Khuynh

Vũ thực bình lặng. Không hề nhấn mạnh, cũng không hề lên giọng, chỉ là

nói ra sự thật một cách thản nhiên.

Tựa hồ nhớ tới việc gì đó không dễ chịu,

đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng trong trẻo của thanh niên áo trắng thoáng

hiện tia chán ghét cùng sát khí.

“Đây là việc bình sinh Tiếu mỗ ghét nhất, nếu ai dám có ý nghĩ đó với Tiếu mỗ…” Giọng chuyển trầm…

“Tôi sẽ giết kẻ đó.”

Người con trai một thân tuyết trắng ngồi ngay ngắn lên, nhấp trà.

Trong thái độ cao ngạo hiện lên vài phần lạnh lùng, trong vẻ mặt lãnh đạm lộ ra ba phần sát khí.

Bất cứ ai cũng không dám nghi ngờ quyết tâm trong lời nói của Tiếu Khuynh Tâm.

Khi Diêu Vu Thiện đang bước ra khỏi

phòng, bất thình lình bắt gặp vị tướng tuổi đời còn rất trẻ một thân

quân phục anh tuấn đang đứng ngoài cửa sổ – Phương Quân Càn.

Diêu Vu Thiện không biết hắn đến lúc nào, song có vẻ hắn đã đứng ở bên ngoài lâu lắm rồi.

Nhìn thấy nàng, Phương Quân Càn lịch sự mỉm cười thay cho chào hỏi, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Bóng lưng kiệt xuất ngất trời, khí phách uy dũng năm xưa, giờ đây, rốt cuộc lại mơ hồ nhuốm tràn bi ai, tịch mịch.

“Trời ơi là trời!” Một anh lính mới bị

tiếng thổi huân kỳ dị rất dỗi dọa người làm cho kinh hãi đến nỗi từ trên giường dựng bắn người dậy!

Tưởng chừng muốn nổi điên: “Nửa đêm nửa hôm ma quỷ nào kêu la vậy!”

Một anh em cùng giường vỡ lẽ: “Người anh em, mới tới hả?”

Chàng tân binh xấu hổ gãi đầu gãi tai: “Haha, tiểu đệ đây đúng là mới tới, sao đại ca biết hay vậy?”

Người bên cạnh hất đầu về phía người đang ngủ khò khò bĩu môi: “Thấy chưa, nhân tài cỡ này mới được coi là lính

Nam thống quân lão luyện.”

Chàng lính mới tròn xoe mắt ngắm nhìn vị tiền bối có thể để ngoài tai thứ âm thanh chói tai ma quái kia một cách rất chi ngưỡng mộ.

“Không cần ngưỡng mộ làm chi, bị cái đồ

chơi đó giày vò độ vài ba năm là cậu cũng đạt tới cảnh giới như vậy

thôi.” Người bạn cùng giường kéo chăn lên chuẩn bị ngủ lại, “Ngoài kia

không phải ma kêu đâu, là thiếu soái đang thổi huân đó… Thành thật mà

nói, thiếu soái thổi huân chả ra làm sao cả.”

Người anh em này lành tính lại hiền hậu, còn giữ cho Phương thiếu soái chút ít thể diện.

Chứ nào chỉ là chả ra làm sao?

Mà chính xác là loạn cào cào, lung tung beng, không cách gì bỏ vào tai được.

Sườn núi nho nhỏ bên cạnh doanh trại tắm đẫm ánh trăng khuya, ưu tư, lạnh lùng.

Cũng như tâm trạng hiện tại của Phương Quân Càn vậy.

Phương thiếu soái đứng trầm mặc trên sườn núi hoang vắng, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại: cái đào huân

này dù sao cũng trong tay mình mười năm rồi còn gì nữa, tại làm sao mà

có mỗi một khúc nhạc cũng thổi không ra hồn?

“Đưa đây.”

Một đôi bàn tay trắng muốt như tuyết xòe ra trước mặt.


Old school Swatch Watches