
iện.
Một anh lính quèn, một cô gái điếm.
So với Đoạn đại tổng thống, họ chính xác
là những kẻ ở tận đáy xã hội, là con sâu cái kiến nhỏ nhoi không đáng
nhắc đến. Vậy mà, lần một rồi lại lần hai, cũng là hai con người bé mọn
ấy, lại có được sự tôn kính từ trong tâm khảm của Tiếu Khuynh Vũ.
Rất nhiều năm sau đó, mỹ nhân một thời
Diêu Vu Thiện đã trở thành cụ bà đẹp lão tóc bạc trắng đầu, song vẫn một thân xường xám hoa mỹ như xưa, búi tóc sau ót được vấn cẩn thận không
chút cẩu thả. Bà ngồi trên xích đu, phất phơ gẩy chiếc quạt tròn, nhắm
mắt hồi tưởng quãng đời đã qua, vĩnh viễn không quên được buổi chiều tà
ấy, người thanh niên áo trắng đối diện bà mà rằng: “Diêu tiểu thư muốn
sống cuộc sống khác không?”
Nụ cười an nhiên tĩnh tại của y như giải thoát luồng ánh dương đang bị khói mù vây chặt.
Kiếp người mờ mịt tối tăm, trong thoáng chốc tràn ngập sắc màu.
Vì vậy mà trong tâm tưởng của Diêu Vu Thiện nhen nhóm lên: một con người dù hèn mọn, ti tiện, thấp kém đến đâu, bị người đời chà đạp
đến đâu, thì trong nội tâm vẫn leo lét ánh sáng của lòng tự tôn, dù bé
mọn đến mức người khác không thể nhìn thấu.
Còn nhớ người thanh niên áo trắng ấy đã
mỉm cười nói với mình: “Có nơi nào mà tin tức lan truyền nhanh hơn kỹ
viện? Có nơi nào bảo mật hoàn hảo cho bằng nơi phấn son trăng gió hỗn
tạp bộn bề?”
Nắm trong tay toàn bộ nhà thổ toàn tỉnh, cũng có nghĩa là nắm trong tay mạng lưới tình báo khổng lồ bố trí tại đó.
Từ ngày hôm ấy trở đi, mình đã từ thân
phận đệ nhất hoa khôi thành phố Ngọc Tuyên vụt trở thành nhân vật đứng
đằng sau hết thảy kỹ quán chỉ bán nghệ không bán thân toàn tỉnh.
Cũng từ hôm ấy trở đi, không ai còn gặp
lại thị trưởng họ Thái của thành Ngọc Tuyên cũng như hai người khách Uy
Tang ông ta mời đến nữa.
Cứ như thể, bọn họ từ lúc đó đã bốc hơi khỏi thế gian vậy…
Xế chiều nhàn rỗi.
Mặc dù lúc này đã đến giữa thu, song mặt
trời vẫn ấm áp như vòng tay người mẹ, tựa lông mềm nhẹ nhàng lướt trên
thân thể, khiến người ta mơ màng thèm ngủ.
Tiếu tham mưu trưởng áo trắng thanh nhã,
ánh nắng đang phủ trên người y lại không hề thấy chút ấm áp nào, thay
vào đó, đột ngột ngưng đọng thành sương giá.
Đối diện với y, đôi mày đẹp của Diêu Vu Thiện chau lại, bàn tay niệp quân cờ do dự phân vân.
Diêu Vu Thiện chỉ kịp cảm giác bóng trắng trước mặt vụt lóe lên, đã thấy quyển sách trong tay người thanh niên áo trắng ấy được lật sang trang kế.
Mình thế mà lại để cho Tiếu tham mưu trưởng trăm công nghìn việc kia chờ đợi suốt hai mươi phút!
Tự biết mình tội lỗi tày đình, Diêu Vu Thiện hoảng hồn vội hạ quân cờ xuống.
Người thanh niên áo trắng ngẩng đầu, đảo mắt liếc qua bàn cờ, điềm đạm hỏi: “Hạ được rồi?”
“Hạ được rồi hạ được rồi.” Ở bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, nàng lúc nào cũng có cảm giác thắc thỏm khẩn trương mơ hồ không rõ.
Tất nhiên là, chẳng phải tại Tiếu tham
mưu trưởng thái độ xấu xa hay nói năng dung tục, mà ngược lại, Tiếu
Khuynh Vũ tuy ít nói, song y rất khiêm tốn lại gần gũi, đối mới mọi
người đều ôn hòa bình đẳng, điềm đạm nhã nhặn, ngay cả kẻ quen thói xỉa
xói bươi móc cũng không dám ti hào thất lễ.
Tuổi đời còn trẻ, bình thường âm thầm làm việc, khiến người khác khó dò được thâm sâu, ngẫu nhiên lộ diện thì rõ
ràng phong thái uy nghiêm không xem thường được.
Nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác.
Y không hề vờ khiêm tốn lễ độ, mà ngọc thụ chi lan, cao thượng thanh quý.
Chỉ bất quá, Tiếu Khuynh Vũ như vậy, ngược lại khiến người ta càng tự ti mặc cảm.
Diêu Vu Thiện chỉ dám len lén liếc trộm
y, tuy nói nàng là đệ nhất hoa khôi thành Tuyên, đàn ông quen biết hết
thảy đều khen nàng lan tâm huệ chất, cầm kỳ thi họa không gì không
thông, không gì không biết.
Nhưng mà, ở trước mặt người thanh niên
này, loại người như mình… Loại người như mình, chỉ e ngay cả việc nhìn
nhiều thôi cũng là thiếu tôn trọng y rồi.
Không chỉ có nàng, mà hầu như ai nấy cũng đều có cảm giác ấy. Đôi khi, Tiếu Khuynh Vũ càng khoan hòa khiêm tốn,
kẻ dưới lại càng nhấp nha nhấp nhổm như tọa bàn chông.
Tham mưu trưởng còn chưa lên tiếng, họ đã phải tự giác kiểm điểm sai lầm của bản thân rồi.
Tâm tư tựa hồ như cánh nhạn sải cánh tận
ngoài chín tầng mây thẳm, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhã nhặn,
niệp cờ, hạ xuống, ngay sau đó lại cầm quyển sách lên.
“A!” Diêu Vu Thiện vừa kịp định thần la lên một tiếng!
Tiếu công tử vô cùng thông cảm mà nói: “Hay là Diêu cô nương đi lại đi, suy nghĩ kỹ rồi hãy hạ cờ.”
Tiếu Khuynh Vũ đang đánh cờ mà nói thế với nàng, còn chẳng bằng đang chiều ý nàng mà nói đùa vậy.
Diêu Vu Thiện ngượng ngùng: “Không, không cần.”
Dù biết Tiếu tham mưu trưởng khoan dung
độ lượng không để ý, song mình thực sự không thể nào mặt dày không biết
xấu hổ mà được đằng chân lại lân đằng đầu như thế.
Diêu Vu Thiện chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ đan xen ngang dọc.
Kỳ thực, đánh cờ cùng tiếu tham mưu trưởng là việc rất vui vẻ thú vị, bởi vì có thể hồi cờ đi lại thoải mái.
Nói chung là, Tiếu Khuynh Vũ đối với phụ nữ luôn vô cùng phong độ và kiên nhẫn.
Chỉ có kh