
họ!
Phương Quân Càn dợm bước lên trước, bất thình lình hai cánh tay đồng thời ngăn hắn lại.
“Đừng đi.” Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng cự tuyệt, “Thân là chỉ huy quân đội, sao có thể mạo hiểm như thế được?”
Hắc Tử cũng không chút nhượng bộ: “Vạn nhất thiếu soái xảy ra việc gì không may, thì Kim Lão Hắc tôi trở thành tội đồ của Nam thống quân mất! Thiếu soái muốn đi, được thôi! Chỉ cần bước qua xác của Kim Lão Hắc này mà
đi!”
Sự im lìm của Nam thống quân đã kích thích dân chúng mãnh liệt căm phẫn không dự liệu được!
“Bọn nó không nói gì cả, nhất định là đồng bọn của lũ chó chết đó rồi!”
“Bọn nó lâm trận bỏ trốn, hại chết bao nhiêu anh em của chúng ta!”
“Phải bắt bọn nó nợ máu trả bằng máu!”
Song phương gươm súng lòe lòe, lửa giận bắn ra tứ phía, không khí đậm đặc
mùi thuốc súng và máu tanh, căng tức như một khối cầu khổng lồ chỉ cần
chạm vào sẽ nổ tung!
“Hắc Tử, bảo vệ thiếu soái.” Tiếu tham mưu trưởng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Phương Quân Càn, “Để tôi đi.”
“Đừng đi!” Phương thiếu soái lập tức không cho!
Thản nhiên đón lấy ánh mắt kiên định sắc sảo kinh người của hắn, Vô Song
nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng trong nụ cười nhẹ nhàng: “Tiếu Khuynh Vũ là tổng tham mưu trưởng thuộc cấp của thiếu soái, thiếu soái không thể
mạo hiểm bản thân, chỉ có thể để Tiếu mỗ ra mặt, cũng chỉ có Tiếu mỗ đủ
tư cách để ra mặt mà thôi.”
Người thanh niên ấy, so với bất kỳ ai khác càng nhận thức rõ ràng hơn chức phận cùng trách nhiệm của bản thân.
Và cũng so với bất kỳ ai khác càng biết rất rõ, bản thân nên làm và phải làm những gì.
Hiện trường hỗn loạn tựa như đá rơi xuống nước, làm mặt nước sóng sánh ba
đào, từ tâm điểm lan lan, lan lan mãi ra bốn phía chung quanh.
Hắc Tử trầm giọng: “Thiếu soái, tham mưu trưởng, chúng tôi sẽ ngăn cản bạo dân, hai người mau đi đi!”
Đôi mày tựa viễn sơn thanh tú của Vô Song khẽ chau, y gạt bức tường cận vệ
ra, bước lên phía trước, mặt lạnh như băng: “Tôi là tổng tham mưu trưởng Nam thống quân, các vị có nguyện vọng gì cứ nói với tôi.”
Chàng trai trẻ lẳng lặng đứng lên phía trước, không gian ầm ĩ huyên náo kia
dường như khi dội đến trước y liền tự động tách đôi về hai phía.
Áo dài trắng như tuyết dưới ánh thái dương tựa hồ được bao quanh một quầng sáng trắng mềm mại, trong khoảnh khắc, đoàn người dường như nhìn thấy ở đó một vị tiên nhân giáng hạ phàm trần.
Có một số người, bẩm sinh đã sở hữu một thứ ảnh hưởng cực lớn. Trong vẻ
lãnh đạm còn hiện ra nét ngạo mạn nhưng không ngỗ ngược, ánh mắt lạnh
băng của Tiếu Khuynh Vũ đảo quanh một vòng, ánh mắt đó lướt đến đâu, đám bạo dân vô pháp vô thiên đều nhất loạt cúi gằm mặt xuống.
Không khí tựa hồ đóng băng.
Giọng Phương Quân Càn từ phía sau vang lên: “Có chuyện gì cứ nói với Phương Quân Càn tôi đây.”
“Thiếu soái!!” Đoàn người kinh ngạc lao nhao hô lớn.
“Chính là bổn soái!” Phương Quân Càn tiến đến đứng bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, tay giơ lên cao tỏ ý muốn gì cứ nói.
Vì vậy mà trong khoảnh khắc, đoàn người lặng đi.
Nghìn vạn người tụ tập trên đường phố, mà im lìm tựa hồ nơi núi thẳm rừng sâu.
Người từ bốn phương tám hướng nghìn nghịt kéo đến, đoàn người tự động đổ dồn
về phía trước, nhưng rất kỳ lạ là không hề gây ra âm thanh náo động nào.
Giọng nói của Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu một sức mê hoặc kỳ dị, từ
trong đám đông, giọng hắn sang sảng vang ra: “Các vị không phải nhận uất ức nữa, bổn soái đã về, bổn soái về đây rồi!”
Thông tin lập tức ầm ầm truyền đi: “Là thiếu soái! Thực sự là thiếu soái!”
Đám đông tức khắc vứt tên Tăng Vĩ xúi quẩy kia ra sau đầu.
“Thực sự là thiếu soái à? Xa quá nhìn không rõ!”
“Thật mà, tôi thấy lão Lưu rõ ràng, còn có Hắc Tử nữa! Người đó nhất định là thiếu soái không sai đâu!”
Dân chúng bừng bừng hưng phấn, những ngả đường rộng rãi khoảng khoát toàn
người là người lèn chặt, đến con kiến cũng không lọt qua được.
“Lần này trở về, tôi mang theo Tổng tham mưu trưởng, anh ấy cùng tên cùng họ với Vô Song công tử nghìn năm trước, cũng là Vô Song công tử của tôi!”
Vô Song sửng sốt quay phắt sang hắn, đập vào mắt là nụ cười xán lạn của Phương Quân Càn với mình.
Nhìn hai chàng trai trẻ tuổi phong nhã tài hoa trước mắt, phảng phất như ai
nấy đều đang nhìn thấy Tuyệt thế song kiêu của nghìn năm về trước, nhìn
thấy hy vọng xoay chuyển thế cuộc, biến đảo càn khôn.
“May mà Thiếu soái cùng Tham mưu trưởng
đến kịp lúc, nếu không ban nãy tòa thị chính đã bị đám dân điên đó phá
tan hoang rồi!” Thị trưởng Thái Hoàn Diệu hệt như quả bóng phục phịch
vồn vã lăn đến trước mặt hai người, tiện thể xun xoe với cảnh vệ, “Nam
thống quân ra mặt quả nhiên không giống người thường, mấy vị đại ca này
ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng oai phong lẫm liệt cả, hahaha!”
“Tăng Vĩ ở đây?”Không buồn khách sáo, Phương thiếu soái đánh phủ đầu.
“A, phải phải, Tăng sư đoàn trưởng đúng là đang ở chỗ chúng tôi.”
“ Bổn soái muốn gặp hắn ngay lập tức.” Phương Quân Càn bình tĩnh nói, giọng điệu kiên quyết chắc nịch.
Viên thị trưởng híp mắt nhìn Phương thiếu soái cùng những vệ binh uy dũng sau lưng, thần sắc lộ vẻ bấ