
i như thế ư?
“Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 là ai? Lão tử phải xử tử hắn!”
“Phương thiếu soái…” Ánh mắt ôn hòa bình thản tựa dòng suối trong veo của Vô
Song ngay lập tức khiến cho tâm tình nóng nảy phẫn nộ dịu xuống, bình
tĩnh trở lại.
“Nếu Tiếu mỗ nhớ không nhầm thì, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 Tăng Vĩ là do Đoạn tổng thống một tay cất nhắc lên chức Sư đoàn trưởng sau khi Phương
thiếu soái ly khai quân ngũ, cũng có thể nói là tai mắt mà Đoạn Tề Ngọc
bố trí tại Nam thống quân.”
“Phép màu tối thượng có thể làm cho Đoạn Tề Ngọc tung hoành chính đàn không
ai địch nổi không phải là lực lượng quân đội mạnh mẽ thiện chiến, mà lão giỏi nhất chính là tiến hành mua chuộc, phân hóa, chia rẽ từ trong nội
bộ địch thủ của mình. Ngày trước, trong cuộc vận động tranh cử tổng
thống, những họ Tào, Lâm, Tần, Lưu đó chẳng phải là hào kiệt đương thời
cả sao, thế mà trước thủ đoạn ấy mỗi người còn không phải gánh lấy hậu
quả năng nề? Có người càng thê thảm hơn, nhà tan người chết, vĩnh viễn
không thể trở mình đứng dậy được.”
Nhìn sâu vào đôi mắt long lanh đong đầy muộn phiền của chàng trai ấy, Phương Quân Càn biết, y là vì tiền đồ của hắn mà lo lắng ưu tư.
“Khuynh Vũ nói xem, bước kế tiếp chúng ta phải đi như thế nào?”
Tiếu Khuynh Vũ đáp quyết đoán: “Lập tức giải phóng Lâm Mậu, đổi lộ trình đến Ngọc Tuyên!”
Đôi mắt Phương Quân Càng sáng ngời tinh quang, chợt hắn mỉm cười, nụ cười
rạng rỡ như ánh nắng, trong nụ cười ấy còn hiện lên một vẻ sung sướng
không nói nên lời, lại còn có gì đó mập mờ ái muội như là linh tính
tương thông.
Hắn nói: “Anh hùng chung chí hướng.”
Thành phố Ngọc Tuyên, thương binh khắp nơi, tâm thần dao động.
Hai người cũng không vội vã vào tòa thị chính, mà xuất phát từ cổng phía
đông của thành phố, đi men theo tường thành phòng vệ, xem xét những khu
vực thành lũy trọng điểm, khắp nơi đều là bộ đội thương vong thảm khốc
từ chiến trường Lâm Mậu đưa về.
Hiện trường là cảnh tượng thê thảm cùng cực, tàn khốc cùng cực.
Máu tràn ra từ hốc mũi, chèn ép khí quản làm người ta không thể thở được.
Trong lòng Phương Quân Càn dâng lên một nỗi bi phẫn khó có thể gọi tên, đầu
cúi thấp, hàm răng nghiến chặt: “Tăng Vĩ, trả quân đội lại cho tao!!!”
Không bao lâu đã đến tòa thị chính, từ xa xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo
ầm ĩ, đưa mắt về hướng đó liền thấy cảnh dân chúng giận dữ cùng tàn binh khí thế hung hãn đang xông thẳng đến trước tòa thị chính.
Trong tay bọn họ là chai lọ, gạch ngói, thậm chí có người còn lăm lăm súng trường, cả một đám người đồng thời rống lên căm phẫn!
“Giao Tăng Vĩ ra đây! Giao thứ hèn nhát đó ra đây!”
“Không được bao che cho nó!!!”
“Giết nó đi! Phải giết nó mới yên lòng các anh em đã chết!!”
Cảnh sát duy trì trật tự bị đám đông phừng phừng phẫn nộ áp đảo khiến cho
thất điên bát đảo, nào đá nào gạch, nào chai lọ thi nhau bay đến. Đám
cảnh sát địa phương bị bao vây tối tăm mặt mũi, bộ dạng hết sức nhếch
nhác chật vật. Cửa kính của những hộ dân gần đó hết cái này đến cái khác nối đuôi nhau bị đập vỡ tan nát.
Tiếp ứng cùng khí thế sôi sục đó là khẩu hiệu rống lên như sấm: “Giao quân
bán nước ra đây! Giao quân bán nước ra đây!” Ngút trời lửa giận, thanh
thế kinh người.
Chuyện tối kinh khủng rốt cuộc đã phát sinh ngay trước mắt cả hai – Quân đội, đã tạo phản!
Mắt thấy cục diện sẽ sớm mất đi khống chế, binh lính cùng dân chúng đã xông lên rất gần Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ, trong khi đó bên cạnh họ chỉ có chừng hai mươi cận vệ thân tín nhất!
Đội trưởng cận vệ Kim Lão Hắc cản hai người: “Thiếu soái, hiện giờ hiện
trường đã không còn khống chế được, chúng ta phải tránh đi trước thôi!”
Phương Quân Càn còn chưa kịp đáp lại, đã nghe trong đám nộ dân có người cao
giọng hét to: “Phía trước kia có một đám lính! Nhất định là lính của
Tăng Vĩ!”
“Giết chết quân bán nước!” Đi cùng tiếng quát thét sát khí đằng đằng, đám
đông con người đang cơn điên cuồng mắt vằn tia máu xông xông lao về phía họ!
“Bảo vệ chỉ huy!!!” Hắc Tử lớn tiếng quát, những tinh anh Quốc thống quân
mạnh mẽ xông lên, dàn thành hai bức tường người, bảo vệ chặt chẽ hai
người ở phía sau.
Toàn bộ súng trường giương lên, nòng súng hướng ra ngoài, quân số dẫu không
đông đảo song cũng đủ toát ra khí thế ngưng trọng, nặng nề.
Trong đám loạn dân có người lớn tiếng thống mạ tục tằn: “Cũng có súng nữa cơ đấy! Bố mày đây cũng có!!!”
Mồm vừa nói tay vừa kéo chốt an toàn, toan sống mái bằng hỏa lực!
Một tiếng súng đanh gọn vang lên chọc thủng bầu trời!
Đó là Hắc Tử giương súng bắn chỉ thiên. Người thanh niên gầy gò sát khí
đằng đằng ấy gằn giọng: “Kẻ nào dám bước lên một bước, giết không cần
hỏi.”
Đám tàn quân cùng nộ dân nhất thời bị kinh động đờ người ra, không dám lao lên nữa!
Có người trong đám đông quát to lên: “Cấp trên của bọn mày là ai, gọi nó ra đây!”
“Đúng! Gọi nó ra đây! Gọi nó ra đây!” Đó là khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, đó là
đôi mắt rừng rực lửa cháy, khí thế điên cuồng đáng sợ, nếu mà dân chúng
nhất loạt xung phong, chắc chắn hai mươi cận vệ ít ỏi này tuyệt đối
không phải đối thủ của