
sự bảo đảm của mình rất
không đáng tin cậy, bèn chột dạ, vội vàng đánh trống lảng: “Khuynh Vũ,
bổn soái không sao hiểu nổi, vì cái gì mà phe cánh họ Dư lại có thể vì
bổn soái mà suýt chút nữa trở mặt với ‘con cá ôi’ (1) đó. Nói gì thì
nói, mặt mũi bổn soái hình như cũng đâu có lớn tới mức đó.”
‘Con cá ôi’ kia, áng chừng là biệt danh mới của Phương Quân Càn mới đặt cho Đoạn tổng thống vĩ đại thì phải.
Lại nói, Phương bé cưng của chúng ta có một cái thói rất khiến cho người ta nghẹn họng. Đường đường là Thiếu soái Nam thống quân, trong tay là binh hùng tướng mạnh, uy danh hiển hách, thế mà tính tình thì lúc nào cũng
chẳng hơn gì mấy một tên nhóc con nghịch ngợm.
Hắn, rất thích tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, trong lúc người ta
đang vô cùng cao hứng vô cùng khoái chí thì bất thình lình dội cho cả
một chậu nước lạnh ngắt, lại còn dùng ngữ khí hết sức ân cần niềm nở để
đả kích đối thủ – trực tiếp khiến người ta dở khóc dở mếu, dở giận dở
cười.
Ngày nọ, bạn Tiếu chất vấn Kim Lão Hắc, biệt danh ‘Hắc Tử’ kia có phải từ miệng Phương thiếu soái phun ra đầu tiên hay không.
Sự thật chứng minh, suy luận của Tiếu tổng tham mưu trưởng chỉ có từ đúng đến… rất đúng mà thôi.
Quay trở lại vấn đề, khi đó, Tiếu tổng tham mưu trường đang chăm chú nghiên
cứu bản đồ hành quân phức tạp biến đổi khôn lường ở chiến trừng bảy tỉnh miền nam.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đã lãnh đạm của chàng trai áo trắng càng như mang thêm
mấy phần thờ ơ, nói: “Không ngờ thiếu soái cũng còn rất biết mình biết
người đó. Dư tiểu thư đích xác là không hề tình nguyện giúp đỡ.”
Phương Quân Càn hiếu kỳ truy hỏi tới cùng: “Vậy cô ta vì sao lại đổi ý?”
“À, Tiếu mỗ đã đáp ứng, nếu như lần này cô ấy cứu thiếu soái, đợi đến khi Tiếu mỗ trở lại Bình Kinh cả hai sẽ kết hôn.”
Giọng nói đều đều không nhấn nhá, không gợn sóng đó khiến cho Phương thiếu soái tức thì nghẹn thở: “Cái gì?!!!”
Vô Song đối với cái máy khuếch đại âm thanh của hắn hiển nhiên là bất mãn
vô cùng, đôi mày dày rậm thanh tú nhăn tít: “Có vấn đề gì không?”
Có chớ!
Đương nhiên là có rồi!!
Nghìn câu vạn chữ của Phương Quân Càn nghẹn ứ lên cổ họng, không nhổ ra thì
không chịu nổi: “Không được không được, không thể được!”
“Hử?” Y nhìn hắn, vẻ kỳ quái.
“Cô ta không xứng với Khuynh Vũ!”
“Gia thế của Dư tiểu thư ngoài kia chẳng phải là đi ngàn dặm không thấy được một à, có gì mà không xứng với Tiếu mỗ?” Y hỏi vặn.
Phương bé cưng tủi thân ngập lòng: “Cậu… cậu thế mà lại nói giúp cho cô ta…”
Chàng trai áo trắng chậm rãi đáp: “Tiếu mỗ chỉ là có việc bàn việc mà thôi.”
Phương Quân Càn nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà cô ta điêu ngoa, lại tùy hứng!”
“Chẳng hề gì.”
“Người cũng không thông minh…”
“Quá thông minh không hẳn là phúc.”
Nhịn cũng hết nhịn nổi rồi: “Cậu không hề yêu cô ta!”
“Yêu?” Chàng trai trẻ cười lạnh, “Quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên vô cùng quan trọng!” Phương bé cưng rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội đột phá, lập tức thao thao bất tuyệt khuyên giải, “Cậu không yêu cô ta, hai người miễn cưỡng lấy nhau sẽ không có hạnh phúc. Thay vì để sau này phải hối hận, thà rằng ngay khi còn chưa kết hôn, sớm làm cho cô nàng
hết hy vọng đi. Giải quyết thật dứt khoát, sẽ không hại mình hại người!
Chung quy thái độ của bổn soái qua mấy lời này đã rất rõ ràng rồi. Cô ta không xứng với cậu, sớm cắt đứt chừng nào hay chừng ấy!”
Tiếu Khuynh Vũ rất buồn bực nhìn Phương thiếu soái đứng một bên khoa chân
múa tay như phát rồ: “Có phải bắt cậu lấy cô ấy đâu, cậu kích động quá
thế làm gì chứ?”
Thanh âm Phương Quân Càn tắt lịm.
Miệng hắn mở ra, lại đóng vào, tựa hồ muốn nói ra nguyên cớ, nhưng mà thủy
chung không có cách nào bắt ngôn từ diễn tả ra được cảm nhận nội tâm của mình.
Cuối cùng, thở dài một hơi, hơi thở cũng tan vào trong gió.
“Phương Quân Càn… chỉ hy vọng Khuynh Vũ được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ bỗng nhiên mở lớn mắt, xoay sang Phương Quân Càn.
Từ trước đến giờ, chưa từng có ai, chưa từng có người nào cầu chúc cho mình hạnh phúc.
‘Hạnh phúc’ hai chữ này, thái quá xa xỉ. Thái quá xa xôi.
Xa xôi như cánh hoa dại mọc nơi rìa vực sâu, như trăng sáng tận đỉnh trời, là thứ độ cao mà bản thân mình có dùng cả đời người cố vươn cũng không
thể với tới.
Đầu Phương Quân Càn cúi thấp, không thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn
lúc này: “Nếu như, nếu như Khuynh Vũ vì bổn soái mà không màng hạnh phúc của bản thân mình, thì Phương Quân Càn sẽ đau khổ tự trách suốt đời.”
“Tìm được một người con gái mà Khuynh Vũ yêu sâu sắc và cũng yêu sâu sắc
Khuynh Vũ, cùng với cô ấy nắm tay răng long đầu bạc, bổn soái coi đó mới là chuyện tối đáng giá, tối lãng mạn của thế gian.”
“Cho nên Khuynh Vũ, cậu nhất định phải được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ có chút bối rối.
Nghe những lời nói đầy dịu dàng ôn nhu của hắn, không hiểu sao, lại có một thứ giống như là thê lương chọc vào tận xương tủy.
Do dự một chút, Vô Song thản nhiên nói: “Cô gái nào có thể được Phương
thiếu soái chiếu cố quan tâm, hẳn cô ấy sẽ là người may mắn hạnh phúc
nhất trên đời này.”
Phương Quân Càn cười: “Bổn s