
nhưng lại không có vẻ giận dữ, Dư Nghệ Nhã không khỏi có chút lo lắng bất an.
Không thể không dịu giọng: “Bất quá muốn nhà họ Dư em giúp hắn, cũng không hẳn là không được.”
“Trừ phi…”
Cô gái len lén liếc nhìn y, e thẹn cúi đầu xuống.
“Trừ phi anh đồng ý kết hôn với em, em… em cái gì cũng sẽ theo ý anh.”
Có như thế, Đoạn Tề Ngọc mới biết, vị thiếu niên tuổi trẻ đẹp đẽ như tiên
nhân kia, bình thường có vẻ văn nhược yếu ớt, vậy mà lại mưu trí nhường
ấy, thủ đoạn nhường vậy.
Bản thân là trung tâm của mạng lưới dày đặc, tin tức chuẩn xác bén nhạy, bố cục dọc ngang rộng lớn, mưu lược sâu sắc cao minh. Nguồn năng lượng của thiếu niên ấy tại Bình Kinh này, như tảng băng chìm đang dần dần trồi
lên mặt nước.
Con người mang tên Tiếu Khuynh Vũ kia, rõ ràng là đã chôn vùi bản thân sâu đến như thế!
Vậy thì, lần này y bôn ba xuôi ngược, hao tâm tốn sức, là vì cái gì, rốt cuộc thì, ý đồ của y là như thế nào đây?
Hay là, y đang định đối đầu trực tiếp với âm mưu của mình…
Nghĩ đến đây, Đoạn Tề Ngọc không rét mà run.
Nếu thực sự là như vậy, vậy thì Phương Quân Càn nghìn vạn lần không thể giữ lại.
Ai biết được hắn cùng với Tiếu Khuynh Vũ đã ngầm thỏa thuận với nhau những gì?
Thả hắn ra, chẳng phải là thả hổ về rừng ư!
Vì chuyện xử lý Phương thiếu soái mà phe bảo thủ cầm đầu là Đoạn Tề Ngọc
cùng với phe cấp tiến cầm đầu là Đông Bắc Vương tranh chấp om sòm, bên
nào cũng giữ lý lẽ rằng mình đúng, cãi nhau mãi không thôi.
Đang khi nhân mã hai bên vì chuyện của Phương thiếu soái đỏ mặt tía tai toan lao vào nhau ăn thua đủ, một cảnh vệ chợt xăm xăm chạy vào ghé vào tai
Đoạn đại tổng thống nói nhỏ mấy câu.
Đoạn đại tổng thống lập tức biến sắc!
Đứng phắt dậy!
Chén sứ trong tay rơi xuống đất nghe ‘xoảng’ vỡ tan!
Mọi người quay lại nhìn trừng trừng vết nước tung tóe trên mặt đất, mờ mịt.
Đoạn Tề Ngọc mặt mày hung hiểm, hai mắt như hai quả cầu lửa: “Câm! Câm hết!
Quân đội Uy Tang đã tràn vào thành phố Lâm Mậu đến nơi rồi! Các người
còn ở đó vì một tên tội phạm mà om sòm mãi không chịu thôi! Chiến sự là
do Phương Quân Càn khơi mào, hắn đã là tội phạm chiến tranh thì cứ đá
hẳn sang cho tòa án binh trừng trị!”
Liền nghe một giọng nói trong trẻo mà uy lực vọng vào từ cửa lớn phòng họp:
“Uy Tang đối với Hoa Hạ ta lòng lang dạ sói chưa bao giờ dứt, đã giết
hại dân ta không biết bao nhiêu mà kể, mà bây giờ Quốc thống phủ lại vì
một kẻ quyền thế của địch quốc mà muốn giết đi anh tài dân tộc chúng ta, quả thật là chuyện hài hước đệ nhất thiên hạ!”
Cửa lớn bật ra từ bên ngoài.
Một chàng trai, áo trắng, trắng hơn cả tuyết.
Lẳng lặng đứng ở đó, trước mặt tất cả mọi người, tựa ánh trăng lạnh lẽo im lìm, tựa hạt tuyết phiêu diêu không vết tích.
“Tiếu tổng tham mưu trưởng!”
“Tham mưu trưởng!”
Thấy Tiếu Khuynh Vũ đến, toàn bộ người trong phòng họp đều bất giác đứng bật cả dậy.
“Chiến tranh nổ ra, chính là lúc dùng người, thế nhưng Đoạn đại tổng thống lại có ý muốn giết chết tướng lĩnh từng có công lớn, thật tình không sợ
lạnh lòng dân, quân nhụt chí mà.”
Nghị trường vỡ òa như cái chợ!
Người thuộc phái cấp tiến tức thì hoan hô reo hò, inh tai nhức óc.
Gương mặt tựa như tuyết ngọc của chàng trai áo trắng dưới luồng sáng chóa của mặt trời càng sáng ửng lên quyết liệt!
Gió thổi qua, làm tà áo dài trắng tung bay, làm tan đi màn sương mờ vương nơi khóe mắt.
“Kính mong Đoạn tổng thống phóng thích Thiếu soái Quốc thống quân chúng ta,
mở kho vũ khí từ lâu đóng kín, nội trong mười ngày, Quốc thống quân ta
có thể tái tổ chức hai vạn Nam thống quân, lên đường xuôi Nam quyết tử
vệ quốc. Uy Tang nếu muốn dùng vũ lục, chúng ta không tiếc mạng sống, dù chiến tranh có thiêu rụi cả đất Hoa Hạ này, cũng quyết giữ tấm lòng
son, máu lửa hun ngọc vỡ, phá tan mưu đồ xâm lược nô dịch tiêu diệt dân
ta!”
Lời nói ra, ngạo khí ngút trời, nhiệt huyết trào sôi!
‘Bang!”
Ánh nắng chói mắt đột ngột ập vào.
Phương Quân Càn nhìn người con trai áo trắng cả người đẫm nắng, khuôn mặt tái
nhợt do đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời lại ửng lên ý cười
khiến tim người vỗ mạnh.
“Trung tướng Phương Quân Càn, Tiếu mỗ được lệnh từ Đại tổng thống Quốc thống
phủ, ra lệnh cho Phương trung tướng chỉnh đốn Nam thống quân, ba ngày
sau khởi hành ra tiền tuyến, sống chết phải giữ được thành phố Lâm Mậu,
lấy công chuộc tội.”
“Phương Quân Càn nhận lệnh.”
Hai người bốn mắt, nhìn nhau.
Cả hai đều trỗi dậy một thứ cảm giác rất kỳ lạ.
Như thể giữa đôi bên là nước nhược ba nghìn dòng, xuôi ngược ngót trăm năm.
Tất nhiên là, để cho Phương Quân Càn trở lại ký túc xá cũng không thích hợp cho lắm.
Vậy nên Phương thiếu soái đành ở nhờ trong nhà Vô Song.
Khéo léo từ chối không biết bao nhiêu kẻ đến hóng chuyện, Vô Song đóng chặt
cửa sổ, hạ rèm xuống, cắt đứt vô số ánh mắt tò mò bên ngoài.
Phương Quân Càn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thiếu niên ấy nghiêm túc hỏi:
“Không biết Phương thiếu soái sau này có dự tính gì?”
Phương thiếu soái nhíu mày: “Dự tính ư?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ ra cho hắn một con đường bằng phẳng sáng sủa: “Cha cậ