XtGem Forum catalog
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325425

Bình chọn: 9.00/10/542 lượt.

hương thiếu soái, thì

cuộc biểu tình đại quy mô hồi 24 tháng 5 đó sẽ tiếp tục tái diễn.”

“Biểu tình của học sinh sinh viên tuy không tạo thành uy hiếp thực sự, nhưng

lại có ảnh hưởng rất mạnh đến toàn xã hội. Lại thêm truyền thông các

nước đánh hơi được thế nào cũng không bỏ qua. Điểm chết của Đoạn Tề Ngọc chính là rất xem trọng sĩ diện, tất nhiên lão không muốn để lại ấn

tượng tồi tệ đối với truyền thông thế giới.”

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu: “Tốt lắm – Thế đã liên hệ với giới văn nghệ sĩ nổi tiếng ở Bình Kinh chưa?”

“Các tiền bối hết thảy đều tỏ ý dốc hết sức giúp đỡ.”

“Thay Tiếu mỗ gửi điện cảm ơn họ nhé.”

“Vâng.”

Tại trụ sở lưu học sinh.

Kevin và Judy nghe xong lời thỉnh cầu của chàng trai áo trắng, không hẹn mà gặp cùng nhíu mày.

“Thật lòng mà nói, Tiếu ạ, ba của bọn tớ tuy đứng đầu Lãnh sự quán Australia, thế nhưng chuyện này…” Thở dài, “Thật sự gay go lắm đấy.”

“Bất quá,” Bỗng nhiên đổi giọng, “Nếu đích thân bạn Tiếu đây nhờ vả, nói thế nào bọn tớ cũng không thể làm cậu thất vọng được!”

Judy cười như chuông vỡ: “Cùng lắm anh em tớ ôm chân ông già khóc quấy một

trận, thế nào cũng ép được ổng ra mặt giúp đỡ các cậu! Tiếu à, cậu cứ

chờ tin tốt lành của bọn tớ đi!”

Đối với hai người bạn này, Tiếu Khuynh Vũ chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”

“Bữa nay ngày mấy ngày mấy vậy?! Tiếu tham mưu trưởng lại thân chinh gọi

điện cho lão già cả người sặc mùi tiền bạc như tôi thế này!”

“Tần lão sao lại nói vậy, ngài là Hội trưởng hiệp hội thương mại Binh Kinh

kia mà, cả đời sóng to gió lớn kinh nghiệm phong phú, Tiếu mỗ tư cách

thiển cận, còn phải theo ngài học tập rất nhiều đó.”

“Được! Thôi đi thôi đi – Thằng nhóc cậu càng ăn nói khách sáo thế này thì càng là có việc khó khăn rồi đây! Thế nào, tham mưu trưởng của tôi, ngài

không phải lại muốn chúng tôi hết thảy bãi thương đấy chứ?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia ngưng lại hồi lâu: “Tần lão, lần này Tiếu mỗ đúng là muốn toàn bộ giới kinh doanh Bình Kinh giúp đỡ.”

Đem sự tình đầu đuôi kể ra cho Tần lão một phen, tất nhiên trong đó cũng giấu biệt một số chi tiết.

“Thì ra là vậy…” Tần lão cười khổ, “Ta nói nhóc con cậu ấy, bình thường ăn

nói làm việc chẳng sợ thị phi rắc tối, thế quái nào đùng một cái lại đi

gây họa lớn thế kia? Cái câu ‘Không nói thì thôi, đã nói là thiên hạ đại loạn’ cũng đâu nhất thiết phải ứng dụng triệt để vậy chứ hả?”

“Chuyện thế này nếu là người khác tôi chỉ còn biết lực bất tòng tâm. Nhưng đã

là Tiếu tham mưu trưởng đích thân nhờ vả, Hiệp hội thương mại Bình Kinh

chúng tôi tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tần mỗ sẽ triệu tập

Đại hội thương mại, hy vọng có thể giúp được Tiếu tham mưu trưởng!”

… …

Treo điện thoại, Tiếu Khuynh Vũ xoay người hỏi Lý Kính: “Phủ Đông Bắc Vương đã nhận được điện báo của Tiếu mỗ chưa?”

“Đông Bắc Vương theo đề nghị của chủ tịch, không đích thân đến Bình Đô, mà

đưa quân đội Bắc thống đến tập trung tại bờ sông Tùng Hộ thị uy, gây

thêm áp lực cho Đoạn Tề Ngọc.”

Đôi mắt chàng trai áo trắng sáng rực: “Đông Bắc Vương thương con đến sốt

ruột thế nào không nói ra ai cũng biết, không thể không biết cách tối

hữu hiệu hiện nay là dùng sức mạnh của Bắc thống quân kềm chế Đoạn Tề

Ngọc từ xa, khiến lão không dám hành động khinh suất.”

“Còn về phía Nam thống quân, nói chung là, Đoạn đại tổng thống của chúng ta đã sớm bị bọn họ làm cho điên đầu rồi.”

Lý Kinh hoàn toàn kính nể: “Chủ tịch tính toán chu đáo không hề bỏ sót, Phương thiếu soái nhất định sẽ thành công thoát nạn.”

“Tính toán chu toàn, không hề bỏ sót ư?…” Giọng nói của chàng trai áo trắng nhẹ như lông vũ.

Lý Kính quay đầu, trong thoáng chốc, anh không thấy rõ vây quanh người

đang ngồi còn có dải sương trắng mờ, chỉ có cảm giác mông lung hư hư ảo

ảo.

Tính toán chu toàn, không hề bỏ sót ư?

Không.

Một nét cười đau khổ trói chặt khóe môi: Hay nói là cẩn thận đến mấy cũng có sơ xuất, mới đúng…

Muốn cứu Phương Quân Càn, không thể không tranh thủ sự giúp đỡ của một người!

“Gì chứ, muốn em cứu hắn? Không thể nào!” Dư Nghệ Nhã vô cùng vui mừng khi

thấy Tiếu Khuynh Vũ đến, song khi thiếu niên ấy đề xuất thỉnh cầu, vẻ

tươi cười rạng rỡ liền cứng lại.

“Cả đời em chưa bao giờ ghét ai đến thế, đáng kiếp hắn!”

Không ngờ màn trêu ghẹo của Phương thiếu soái lần đầu diện kiến lại khiến cô gái ghim hận đến tận lúc này.

“Dư tiểu thư, thiếu soái đúng là có chỗ đắc tội với cô, Tiếu mỗ thay cậu ấy đền tội. Nhưng là lần này, không thể không nhờ Dư tiểu thư ra tay giúp

đỡ, bằng không thiếu soái không tránh khỏi kiếp nạn.”

Dư Nghệ Nhã bĩu môi: “Hắn là gì của anh mà bắt em phải cứu hắn chứ? Đừng

tưởng em không biết mấy ngày nay anh chạy ngược chạy xuôi bận rộn, còn

không phải vì chuyện của hắn nữa đi!”

Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tiếu mỗ.”

Y càng ra sức bảo vệ, cô cũng càng nộ khí xung thiên.

“Hắn là người quan trọng nhất của anh, liên quan gì đến em? Em là gì của anh chứ, dựa vào cái gì muốn em cứu hắn?”

Chàng trai áo trắng mím môi đến bạc phếch, không nói được một lời.

Thấy chân mày y chau lại,