
bốn phía có
tiếng mọi người ồn ào, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng
là, ánh mắt của ta thủy chung không mở ra được, đau đớn từ lưng, trán
truyền khắp toàn thân, ngực đau đớn tựa hồ sắp nổ tung.
“…… Mau xem mạch cho chủ tử của chúng ta…… Ngài…… không có việc gì chứ?”
“Nhất định phải…… cứu, cứu chủ tử…… Thân thể của ngài……”
Từng đợt tiếng gọi ầm ĩ, không cần đoán cũng biết là Lan Lan cùng U
Thảo hai tiểu nha đầu kia, tại chốn hoàng cung này, cũng chỉ có hai
người bọn họ là thật sự quan tâm đến ta.
Chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp ở ta bên tai nói: “Nương nương…… Thả lỏng.” Thanh âm của hắn đã mê hoặc ta, hai tay nắm chặt thành đấm
dần buông ra, tiếp theo, một trận thanh lương gay mũi tràn ngập khứu
giác, đem ta ý thức hỗn loạn của ta kéo về phần nào.
Rốt cục, cảm giác khó chịu dần dần nhạt đi, toàn thân truyền đến cảm
giác sảng khoái thanh lương, ánh mắt cũng có thể chậm rãi mở. Đến khi
mắt ta có thể nhìn rõ ràng hết thảy cảnh tượng xung quanh cũng là lúc ta nhìn thấy Hy, hắn một thân Thái y quan phục, trong tay cầm một bình
thuốc nhỏ nhìn ta. Nhìn thấy Liên Thành vội vã xông vào điện, vẻ mặt đau lòng nhìn ta, thật lâu sau không nói một câu.
“Hoàng Thượng, nương nương toàn thân đã bị va chạm mãnh liệt, có nguy hiểm bị tụ huyết nghịch lưu, may mắn cứu đúng lúc……” Hy đem bệnh tình
của ta bẩm báo lại cho Liên Thành.
Liên Thành lắng nghe từng chữ một, mi tâm liền nhíu chặt thêm một
phần, cuối cùng lạnh lùng quét về phía Linh Thủy Y cùng Lan tần, “Các
ngươi ai có thể nói cho trẫm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thực ra
đây tính là một câu uy hiếp, hỗn loạn lửa giận nồng đậm, giống như tùy
thời liền có thể phải giết vài người mà hả giận.
Lan tần sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần sắc hoảng hốt cúi đầu,
hai tay nhanh khấu. Linh Thủy Y nhàn nhã cười mở miệng, ta lại ở trước
mặt nàng nói: “Hoàng hậu, ta không biết mình đã làm chuyện gì chọc cho
ngài giận dữ như thế.”
Linh Thủy Y trên mặt một dạng mỉm cười, “Thần phi, ngươi đang nói chút cái gì vậy?”
Lan Lan tựa hồ hiểu được ý ra, nhanh chóng phụ họa, “Hoàng hậu nương
nương, ngài vì sao phải đẩy chủ tử của bọn ta? Ngài chẳng lẽ không phải
luôn nói nàng thân thể không tốt sao? Như thế nào lại hạ thủ ngoan độc
như vậy.”
Lan tần vừa nghe đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn sang
Lan Lan, lại nhìn thấy ta im lặng không nói lời nào, lập tức gật đầu,
“Phải, là hoàng hậu nương nương đẩy Thần phi.”
U Thảo cũng phụ họa nói: “Chủ tử chẳng qua cùng ngài đồng thời thích
một kiện kim lũ y màu trắng mà thôi, ngài sao lại hạ thủ ngoan độc vì
một chuyện không đáng như vậy?”
Linh Thủy Y đột nhiên phải chịu đựng cảnh nghìn người chỉ tay, nàng
chỉ có một miệng, nan biện chúng khẩu, chỉ có thể run run chỉ tay, “Các
ngươi …… Bản cung khi nào đẩy Thần phi, rõ ràng chính là Lan……”
Lan tần vừa nghe hoàng hậu sắp hô lên tên mình, vội vàng cắt ngang,
“Hoàng hậu nương nương, tất cả các nô tài trong nội điện đều đã nhìn
thấy rõ ràng, ngài việc gì phải nói dối nữa?”
Lúc này, tất cả các nô tài đang đứng xung quanh, trừ bỏ nô tài của Hoàng Hậu điện, những người khác ai cũng liên tục gật đầu.
Linh Thủy Y nhìn hết thảy cảnh này, mạnh mẽ xoay người trừng mắt nhìn ta, “Thần phi, ngươi ả tiện nhân này, dám nói xấu……” Lời của nàng mới
nói đến một nửa, Liên Thành liền tiến lên từng bước quăng cho nàng một
cái tát. Nàng bị đánh cho thất điên bát đảo, mộng hồi lâu ý thức mới
khôi phục, bụm mặt khóc nói: “Ngươi đánh ta?”
Liên Thành đạm mạc nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn, “Linh Thủy
Y, trẫm có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng việc đó cũng có hạn độ,
ngươi hiện tại liền cút khỏi đây cho trẫm, trẫm không muốn gặp lại
ngươi!”
Linh Thủy Y kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng xấu hổ và giận dữ ly khai tẩm cung.
Liên Thành đi đến bên giường ta, dùng tay áo giúp ta mồ hôi lạnh trên trán, “Còn cảm thấy đau không?”
Ta suy yếu lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Thần sắc của Hy lại phá lệ nghiêm túc, do dự hồi lâu rốt cục vẫn là
mở miệng nói: “Thần phi nương nương thân thể không đủ sức tiếp nhận
thương thế nặng như vậy, cũng không biết vì sao, thân thể của nàng phi
thường suy yếu…… Tựa hồ có ẩn chứa độc tính chưa chữa hết.”
“Độc?” Liên Thành đề cao thanh âm rất nhiều, “Làm sao có thể có độc?”
Ta bình tĩnh giải thích: “Từng trúng trước đây.” Nếu không có độc
này, sợ là lúc đó ta căn bản không có khả năng được Kỳ Hữu đáp ứng quay
về Hạ Quốc, đây chính là độc do ta chính tay hạ.
Liên Thành tựa hồ hiểu được điều gì, sốt ruột hỏi: “Có thể khu trừ không?”
Hy nói: “Chỉ cần nương nương sau này dốc lòng điều dưỡng, nhất định có thể khu trừ.”
“Hảo, về sau việc điều dưỡng cho Thần phi trẫm giao ngươi phụ trách, trẫm muốn nhanh chóng nhìn thấy hiệu quả.”
Từ sau lần đó, Hy mỗi ngày đều có thể quang minh chính đại bước vào
Chiêu Dương cung giúp ta bắt mạch, nếu nói lần trước giá họa Linh Thủy Y là vì trả thù cũng không hẳn là sai, nhưng mục đích lớn hơn nữa là vì
cho Hy một cái cớ tiến vào Chiêu Dương cung. Ở Dục Quốc, trừ