
biết ngay sao?” Ngoại trừ việc tôi là phái nữ ra, tôi thật sự không nghĩ ra được tôi có điểm nào có thể khiến anh ấy cảm
thấy tự ti.
“Thật ra, anh có mua một thứ, vốn định tặng cho em vào đêm giao thừa.” Anh ấy nói.
“Hả? Là gì?”
“Nước hoa.”
“Nước hoa?” Tim tôi đập thình thịch, liếc nhìn qua tủ rượu bên kia. Chẳng lẽ nước hoa kia là mua cho tôi?
“Nhưng em lại không gọi cho anh, sau đó, anh lại không tìm được dịp nào thích hợp.” Vừa nói anh ấy vừa đi tới tủ rượu đó.
Tôi nhận lấy nó, vui mừng mở ra. Bên trong là một lọ thủy tinh trông như
bình mực, nửa thân trên màu tím, nửa thân dưới trong suốt. Tôi phun ra
một ít, hít vào, “Thơm thật!”
“Anh nghĩ ngày thường em chắc chắn không dùng thứ này.”
“Tại sao?”
“Em y như con trai.”
Mùi nước hoa đã lan ra, tôi lại hít sâu một lần nữa, “Có hương hoa, là nước hoa gì vậy?”
“Stella.”
“Sao lúc ấy lại muốn tặng cho em cái này?”
Anh ấy né tránh câu hỏi, còn hỏi ngược lại tôi: “Em nghĩ đây là mùi hương của hoa gì?”
“Hoa hồng?”
Anh ấy nhe răng cười, “Ừm, là bông hồng Bulgaria. Rất đặc biệt, nó không
phải màu đỏ chót, mà mang màu phấn, cánh hoa rất nhỏ nhắn, nó mọc ở vườn hoa hồng Damascus trên núi Bulgaria. Có một năm anh đi họp ở Bulgaria,
được vài ngày nghỉ ngơi, nên đã đến phía Nam Sofia, ở đấy có các thôn
trang, cả ngọn đồi đều trồng loài hoa hồng này, trên trời dưới đất đều
là màu hồng phấn, trông rất đẹp!”
“Hoa hồng không phải ở nước Anh sao? Lâu nay em cứ tưởng hoa hồng nổi tiếng nhất là của Anh.”
“Bulgaria có một tên gọi khác là ‘Vương quốc của hoa hồng’.”
“Bulgaria ở đâu?” Tôi thừa nhận tôi hơi dốt về địa lý, tôi hoàn toàn không biết quốc gia này nằm ở góc nào của châu Âu.
“Ở cạnh Hy Lạp, họ cũng hiểu được tiếng Nga.”
Tôi nghiên cứu những dòng chữ tiếng Anh trên hộp. Anh ấy ngồi xuống cạnh
tôi, ngón tay quấn quấn đuôi tóc áp cạnh tay anh ấy của tôi.
“Tiết Đồng.” Anh ấy gọi.
“Hmm?”
“Em biết vì sao anh gọi em là Роза không?”
Ờ…..
Chẳng lẽ anh ấy đặt cái tên này không phải là để chọc tôi sao? Tôi dời mắt
khỏi những dòng chữ tiếng Anh, nhìn anh ấy trong hồ nghi: “Hoa hồng?”
Chân mày của Mộ Thừa Hòa giãn ra, “Bồng hồng Bulgaria đó.”
Mở máy vi tính lên, anh ấy tìm lại những tấm hình đã chụp ở đó cho tôi
xem, đâu đâu cũng là bông hồng màu hồng phấn, những cánh hoa nhỏ trùng
trùng điệp điệp. Một tấm khác là đóa hoa vừa hái xuống, đang đọng sương
sớm, còn phong nhụy chờ ngày nở, trông rất giống bờ môi hồng đang chờ
đợi một nụ hôn.
Còn có một tấm!
Đây có lẽ là tấm hình anh ấy bị chụp lén khi không để ý.
Mộ Thừa Hòa ở trong hình đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, dường như vừa
bị gai hoa hồng đâm phải, hai chân mày túm lại và cúi đầu nhìn ngón tay
của mình, còn phải cố gắng tránh khỏi ông mặt trời có khả năng làm anh
ấy hắt xì liên tục, cô gái Bulgaria bên cạnh đang định đưa đóa hoa vừa
được cắt xuống cho anh ấy. Phía sau anh ấy là bụi hoa hồng, trời xanh
thăm thẳm.
Thật lòng mà nói, chúng không yêu kiều như tôi đã tưởng. Những bụi hoa hồng
nho nhỏ, chia nhánh vươn lên, màu sắc nhàn nhạt, nhánh cây đầy rẫy những gai nhọn. Song không hiểu vì sao Mộ Thừa Hòa lại cảm thấy, tôi và chúng giống nhau.
“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.
“Không biết nữa, trực giác.”
“Anh là học sinh xuất sắc khoa tự nhiên mà, không phải mọi thứ đều phải nói logic sao?” Tôi không chịu bỏ qua.
“Phải ha, thế em nói xem đó là tại sao vậy?” Anh ấy vừa cười vừa đánh trống
lãng với tôi, sau đó cầm hộp lửa ra sân thượng hút thuốc.
Về sau, có một lần tôi đã tình cờ đọc được ý nghĩa của loài hoa hồng màu hồng phấn trên tạp chí —-
Mối tình đầu.
Thích nụ cười rạng rỡ của em. (1)“Không ngờ Mộ Thừa Hòa cũng ma lanh thật.” Bạch Lâm nói.
“Tại sao?”
“Không phải lúc trước cậu cũng có xem phim Bông hồng đỏ và bông hồng trắng
sao? Hôm đó Triệu Hiểu Đường nhất thời hứng chí đã hỏi Mộ Hải nhà nó,
rằng nếu là anh ta thì sẽ chọn loại nào. Kết quả là Mộ Hải trả lời kiểu
nào cũng bị Triệu Hiểu Đường đánh, chọn cái nào cũng sai, bị dày vò mất
mấy ngày chứ không ít.”
“Phụt ~” Tôi bật cười, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở của anh Mộ Hải khi ấy.
“Mộ Thừa Hòa thông minh hơn nhiều, nói thẳng luôn, cưng à, em không phải đỏ cũng không phải trắng, mà là màu hồng phấn, em là độc nhất vô nhị, em
mang cả sự thuần khiết của bông hồng trắng, cũng có nét ma mị của bông
hồng đỏ, em là có một không hai.”
“……”
Tóm lại là, tôi đã bất giác yêu phải cái tên Роза.
Sáng sớm trời mưa lâm râm, khí trời mát mẻ vô cùng. Chúng tôi cùng đi leo
núi, trên đường đi lên đã nghe có người hát người kêu, để khi lên tới
đỉnh núi, tôi cũng không cầm lòng mà hét to xuống núi: “Ро —- за” Cái âm bật hơi uốn lưỡi ấy được tôi kéo dài rất dài như là đang khoe khoang
vậy.
“Anh dạy em đọc âm đó là để em đi bán hàng rong sao?” Anh ấy lườm tôi.
Tôi cười khúc khích.
Khi bắt đầu xuống gần đến bãi đỗ xe ở lưng chừng núi thì người và xe cũng
đã dần đông hơn. Xe đến người đi, đường núi khúc quanh lại chật, ngã rẽ
lại quá cong, chúng tôi đành phải lép sang một bên cho những chiếc xe
này lên núi.
Đi được một