
n câu hỏi của anh ấy, đại loại như: ngăn thứ hai của đại từ nhân xưng
là quy thuộc hay là tân ngữ.
“Tiết Đồng…….” Ngờ đâu anh ấy lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng thấp, và trầm.
“Hmm?”
“Anh muốn vượt mức rồi.” Anh ấy bảo.
Là một cô gái sống trong thế kỷ mới, tôi lập tức hiểu ra ngay ý nghĩa của
câu nói này. Não của tôi do dự đôi lúc, bỗng dưng hiện ra hai câu nói để ứng phó. Câu đầu tiên là hỏi ngớ ngẩn “Vượt mức là gì”, câu thứ hai là
nói e thẹn “Chúng ta chưa thể làm như vậy.”
Ai ngờ đâu, khi lời nói đã đến đầu môi thì câu mà tôi tụt ra lại là:
“Nhưng mà….. lúc nãy anh vẫn chưa giảng hết cột tân ngữ.” Nói xong tôi
lập tức khép miệng lại, cắn chặt răng, kéo chuông cảnh báo lên, ngăn
chặn mọi phương pháp có khả năng để anh ấy tiếp tục xâm lược.
Mộ Thừa Hòa mặt tối sầm lại.
Tôi đã tưởng anh ấy bỏ cuộc rồi, nhưng anh ấy lại gọi tôi: “Tiết Đồng.”
“Ừm.” Tôi nhìn anh ấy đầy cảnh giác, dẫu cho là trả lời tôi cũng cắn chặt răng.
“Đại từ nhân xưng mà anh giảng lúc nãy, em đã nhớ hết chưa?” Anh ấy lái sang câu hỏi khác.
Tôi lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, ý là nhớ chút chút, nhưng nhớ không hết.
“Ngăn thứ hai của đại từ nhân xưng thứ nhất là gì?”
“MeHя.” Tôi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng mới cho ra được đáp án này.
“Đọc lại lần nữa cho anh nghe nào.”
“MeHя.” Tôi đọc thêm một lần nữa rất rõ ràng. MeHя là từ có hai âm tiết, đều
thuộc âm môi, vì thế khi phát âm, răng và môi đều phải mở ra.
Và ngay trong giây phút đó, lưỡi của anh ấy đã đột kích tôi, còn mang nụ cười thắng lợi, mặc ý làm càn.
Tôi mở to mắt, muốn đẩy anh ấy ra, nhưng đâu có dễ như vậy. Sao tôi lại có
thể sơ xuất thế chứ, người này mà dễ dàng bị tôi đánh bại thì đâu còn là Mộ Thừa Hòa nữa.
Tiếp đó, anh ấy bế tôi vào phòng, tôi nhìn anh ấy, đỏ mặt tía tai.
Bốn mắt giao nhau.
Yết hầu của anh ấy hơi động đậy, tay trái ấy từ từ đưa lên, ngón tay khẽ
lướt qua môi của tôi, sau đó là cằm, rồi cổ, xương đòn……. Cuối tháng một, sau kỳ thi nghiên cứu sinh, tôi không chỉ gầy đi mấy ký,
tinh thần còn được nhẹ nhõm hơn. Lúc rãnh rỗi không việc gì làm, tôi sẽ
cầm thẻ thư viện của Mộ Thừa Hòa vào thư viện của đại học A mượn vài
quyển tiểu thuyết ngôn tình về đọc.
Chớp mắt thì Tết đã gần đến, sau khi thương lượng với nhau, tôi và Mộ Thừa
Hòa quyết định đón tết ở thành phố B. Như vậy thì mẹ tôi không phải chạy đi chạy lại, mặt khác vì mẹ và ông bà của anh ấy cũng ở bên đó. Càng
gần đến ngày gặp người nhà của Mộ Thừa Hòa thì tim tôi đập càng nhanh,
tôi không ngừng hỏi anh ấy về khẩu vị của mẹ anh, ba kế, em gái, ông bà, thích ăn lạc hay ăn mặn.
Thật ra thì hồi cuối năm ngoái tôi và mẹ của Mộ Thừa Hòa đã có một buổi gặp
gỡ chính thức, nhưng bác ấy rất vội, vì thế cũng không nói được gì. Đó
là một phụ nữ trung niên ngoài năm mươi, đã tiều tụy hơn so với người
phụ nữ mà tôi nhìn thấy năm xưa, mái tóc ngắn mạnh mẽ đã uốn xoăn lên
một chút. Bác ấy có hơi phát tướng, nhưng nước da rất trắng, có lẽ đây
là điểm tương đồng nhất của hai mẹ con họ.
Bác ấy đối với tôi cũng tương đối hiền hòa, song thấp thoáng vẫn mang vẻ uy nghiêm, khiến tôi có hơi khẩn trương, hơi sợ hãi.
Mộ Thừa Hòa bảo: “Lúc nhỏ anh cũng sợ bà ấy, chuyện bình thường thôi. Sau
này khi quen hơn rồi thì em sẽ không sợ nữa. Huống chi chúng ta đâu có
sống chung với mẹ.”
Vốn dĩ sinh nhật của Bạch Lâm vẫn chưa đến, nhưng vì hôm sau tôi và Mộ Thừa Hòa phải đến thành B, cho nên chúng tôi đã ăn mừng sớm vào thứ bảy. Sư
huynh Lý vẫn còn ngại vì Mộ Thừa Hòa còn đang dạy anh ấy, thế là vẫn lễ
phép gọi một tiếng: “Thầy Mộ.”
Tôi liền nói: “Hay đấy, vậy thì Tiểu Bạch à, cậu phải gọi mình là sư mẫu rồi.”
Mộ Thừa Hòa phì cười.
Bạch Lâm oán trách sư huynh nhà nó: “Anh bị bệnh sao, tự mình giáng cấp thì
thôi còn kéo theo em. Nể tình Tiết Đồng lớn hơn em một chút, anh gọi tỷ
phu là được rồi.”
Tôi cười ha hả.
Giữa chừng Mộ Thừa Hòa có đi vệ sinh, Bạch Lâm nhìn bóng lưng anh ấy rời
khỏi mà cảm thán: “Ôi! Một thần tiên thế này mà cuối cùng lại bị hủy
trong tay cậu.”
“Đi chỗ khác chơi!” Tôi vừa cười vừa đánh nó.
Đến lúc gần ăn xong, tôi tình cờ trông thấy nhóm người Lưu Khải tan tiệc đi ra phòng riêng. Chúng tôi ăn ở bên ngoài, Mộ Thừa Hòa và sư huynh Lý
ngồi một bên, tôi và Bạch Lâm ngồi một bên. Hướng đi ra của Lưu Khải vừa đúng đối diện với tôi, ban đầu tôi chỉ nghe thấy một giọng nói quen
thuộc, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cậu ấy.
Lưu Khải cũng tình cờ nhìn về phía tôi, sau đó là nhìn bóng lưng của Mộ Thừa Hòa.
Bạch Lâm thấy tôi nhìn thì cũng nhìn theo xem có gì thú vị, Lưu Khải gật đầu chào nó, sau đó cười chào tôi.
Quá trình này không hề kinh động đến hai người ngồi đối diện, chỉ có tôi và Bạch Lâm biết.
Vài phút sau, điện thoại của tôi tít lên một tiếng, hóa ra là tin nhắn của Lưu Khải — “Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Phim truyền hình thường có những cảnh tình nhân cũ gặp lại nhau, thông
thường sẽ nói hạnh phúc trăm năm, hay là anh sẽ đợi em gì gì đó, không
thì hậm hực hét: Hãy đợi đấy. Lưu Khải không như vậy, cậu ấy chỉ gửi một tin nhắn đơn giản, lưu trong thùng