
thi thể của Trần Nghiên ở….
trong rãnh cống ở phía sau bãi đậu xe của khu chung cư nhỏ, còn bị người ta…..” Anh ấy không nói tiếp nữa.
Khi đến nơi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều phóng viên và cảnh sát.
Có người nói: “Có lẽ hung thủ đã theo dõi người bị hại về nhà, chụp thuốc mê ở gần cầu thang. Bãi đậu xe là hiện trường vụ án.”
“Cưỡng hiếp trước, rồi mới giết. Vết cắt ở động mạch trên cổ là vết thương chí mạng.”
“Sau đó hung thủ kéo người bị hại đến rãnh cống cách chỗ này mấy chục mét, lấy lá cây đậy lại.”
Tôi nóng lòng gạt đi nhóm người bao vây, theo sau Tiểu Lý đến phòng đặt tử
thi. Tiểu Lý vào đó trước, rồi quay lại nhìn tôi. Tôi đứng ngoài cửa,
nhìn người đang nằm trên giường.
Cơ thể được che bởi một tấm vải trắng. Ngón chân bên phải bị lộ ra ngoài,
ngón tay cái sơn màu xanh lam. Màu sơn móng tay này tôi cũng có dùng
qua, chúng tôi đã cùng đi mua, lúc ấy tôi chọn màu hồng phấn, Trần
Nghiên chọn màu lam bảo thạch.
Tôi tiến gần đến Trần Nghiên, đứng yên, mở một góc vải lên, nhìn thấy gương mặt của nó. Nước da ẩn lên màu tím xanh, không ghê rợn như những người
ngoài kia miêu tả, nét mặt rất khoan thai, một bên gò má bị xây xát.
Ban đầu khi nghe lời họ nói, bất kể là mẹ, hay là Tiểu Lý, thậm chí là cảnh sát ở ngoài kia, tôi cũng cảm thấy không mấy thương tâm, vì tận sâu đáy lòng tôi vẫn chưa tin đây là sự thật…. cho đến bây giờ, khi nhìn thấy
gương mặt dưới mảnh vải trắng này. Tôi chợt cảm thấy bao tử của mình bắt đầu co thắt, một dòng máu nóng sùng sục đang sôi lên, chớp mắt đã lên
đến cổ họng, tôi bụm miệng lại, phóng nhanh ra ngoài góc tường nôn mửa.
Nhưng căn bản là trong bao tử chẳng có gì cả, ngoài dịch vị ra thì chẳng ói ra được gì nữa.
Tôi không phải một người nhát gan, thi thể của ba cũng là do tôi đến phòng
đặt tử thi nhận lại, không ngờ bao nhiêu năm sau, hai hình bóng trong
não của tôi lại trùng điệp vào nhau.
Ban đầu là ba, sau đó là Trần Nghiên.
Ba nói: “Đồng Đồng, con là bảo bối của ba.”
Trần Nghiên nói: “Sống một mình sướng biết chừng nào, không lo âu phiền muộn, huống chi mình còn có những ước mơ khác.”
Sau đó, tôi bắt đầu thổn thức. Một hồi sau, tôi lại ói, mãi cho đến khi có
người đến kéo tôi dậy, một lần nữa gạt khỏi dòng người, đưa tôi ra
ngoài.
Người đó nâng mặt tôi lên, không ngừng lấy tay lau nước mắt cho tôi, người đó nói: “Tiết Đồng, đừng khóc nữa đừng khóc nữa, đừng khóc.”
Ngón tay ướt hết, người đó thay bằng mu bàn tay, mu bàn tay ướt lại đổi sang lòng bàn tay. Tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy khờ khạo và vụng về như
thế.
Anh ấy có thể lập tức cho ra đáp án của phép tính nhân 4 số mà đối với tôi đó là một phép tính thiên văn.
Anh ấy có thể đứng trên khán đài, trả lời hết những câu hỏi quái gỡ phức
tạp một cách bình tĩnh và tự tin trước bao chuyên gia trong và ngoài
nước.
Anh ấy có thể dùng tâm thái thanh thản nhất để nói về căn bệnh của mình.
Anh ấy có thể là mục tiêu vươn lên của rất nhiều người trong lĩnh vực chuyên môn của mình.
Nhưng đến khi tôi khóc đến cơ hồ quên mất phải hít thở, anh ấy lại trở nên vô phương, và chỉ giống như một người lớn mắc phải lỗi lầm, dỗ dành một
đứa trẻ một cách khờ khạo, miệng chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “Đừng
khóc.”
(3)Mặc dù đã đứng ở nơi khuất sáng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài
người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Do đó, Mộ Thừa Hòa đã tìm Tiểu Lý để lấy chìa khóa xe, rồi cùng tôi ngồi vào dãy ghế sau. Tôi thổn
thức một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Ánh trăng len lỏi qua hai dãy lầu rồi rọi xuống mặt đất, tôi quay mặt sang
hướng khác, nhìn thấy vành bán nguyệt ấy. Phía đối diện có một chung cư
cũ, không biết là ai trong đó đã đóng cửa mạnh tay quá, làm cho những
bóng đèn cảm ứng âm thanh của mấy tầng lầu cùng lúc sáng lên, được vài
giây, ánh sáng màu cam ấy lại đồng loạt tắt lịm.
Tôi nói: “Lúc nhỏ em cảm thấy loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này rất kỳ lạ. Sau khi chuyển từ dưới tỉnh lên thành phố, em mới lần đầu tiên biết đến thứ này. Lúc đó, những chuyện dù nhỏ nhặt cách mấy cũng sẽ làm em tò
mò, cho nên em đã tự mình đứng trên hành lang liên tục tạo ra đủ loại âm thanh để làm chúng sáng lên. Sau đó em còn làm thí nghiệm xem rốt cuộc
phải tạo âm thanh bao lớn thì bóng đèn mới vừa đủ sáng.”
Dần dần khi đã trưởng thành, tôi cảm thấy trái tim của rất nhiều người cũng giống như loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này, đều đang chờ đợi một âm
thanh vừa đủ để giúp nó vượt khỏi ranh giới của mình, và một khi đã xuất hiện, nó nhất định sẽ chiếu sáng khắp nơi. Song khi đến bình minh, dưới ánh mặt trời, nó lại sẽ tự ti và không thể phát sáng. Cũng giống như
tôi yêu Mộ Thừa Hòa, vì tự ti, vì nhút nhát mà không dám nói thật cho
anh ấy biết.
Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Tôi đã từng nghi ngờ về tình yêu này, tôi sợ đó
chỉ là một sự kính ngưỡng, một sự ỷ lại, tôi sợ đó là si mê, là dựa dẫm, mãi đến khi tôi nhìn thấy di thể của Trần Nghiên. Giây phút ấy tôi đã
suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ, giả như người nằm trên đó là
tôi thì sẽ như thế nào? Có những ai sẽ đến gặp tôi? C