Pair of Vintage Old School Fru
Kiêm Gia Khúc

Kiêm Gia Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323484

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

trong mắt bắn ra

quang mang muốn giết người, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Thiển Lam kéo ra

bên ngoài, đau đớn làm Thiển Lam kinh hô một tiếng.

Đem Thiển Lam đạp ra ngoài cửa, Giản Già kiệt lực khắc chế xúc động muốn đánh người, hét lớn

“Cút! Vĩnh viễn đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa!”

Thiển Lam vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng lết tới muốn nắm lấy Giản Già, lại bị đạp ra lần nữa.

“Lâm Kiếm Gia, Triệu gia công tử thật sự rất được, so với ca ta thì

xinh đẹp hơn nhiều. Ngươi sẽ không hối hận, ngươi nhất định sẽ thích

hắn. Thật đó, cưới ‘hắn’ ngươi sẽ không hối hận.”

Giản Già lộ ra một nụ cười dữ tợn, hung hăng nói

“Xinh đẹp? Không hối hận? Tốt, nếu như vậy, Trần Ngôn nhất định sẽ càng vừa lòng!”

Ngoài phòng là tiếng khóc bị đè nén, yếu ớt, làm cho người ta không

đành lòng. Nhưng nữ tử trong phòng lại không có lộ chút gì gọi là thương tiếc, mặt mày lạnh như băng, đóng cửa lại tựa vào bàn hít thở sâu một

lúc mới bình tĩnh lại, sau đó mới nhìn lại Thiển Thanh từ nãy tới giờ

vẫn không hề lên tiếng.

Thiển Thanh buông mắt xuống nhưng không có khóc, có chút mờ mịt nhìn

đồ ăn trên bàn đã sớm mất đi độ ấm, bàn tay ở trong tay áo hơi nắm lại.

“Thanh Nhi” Giản Già tức giận chưa tiêu, nhưng vẫn ôn hòa nói với

Thiển Thanh “Vào trong đi, nghỉ ngơi một chút,mọi chuyện nơi này cứ giao cho ta.”

Thiển Thanh lắc đầu, không hề động đậy.

“Đừng như vậy, nếu cảm thấy khổ sở liền khóc đi. Ta ở bên cạnh chàng” Giản Già ngồi xổm xuống, thương tiếc đẩy ra sợi tóc ngăn trở tầm mắt

Thiển Thanh “Ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng.”

Thiển Thanh dựa vào lòng Giản Già, vùi đầu xuống cổ nàng, lặng yên không một tiếng động rớt nước mắt.

Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, chỉ nghe thấy bên ngoài thỉnh

thoảng truyền đến tiếng nức nở, cùng với tiếng gõ cửa và tiếng khẩn cầu

hỗn loạn đứt quãng.

“Lâm Kiếm Gia, nhà ngươi làm gì vậy? Để cho một nam tử quỳ gối bên ngoài giữa trời tuyết, ngươi mau đi ra xem thử a!”

Tương Dĩ lớn giọng rống vài tiếng, thấy Lâm Kiếm Gia vẫn không có

động tĩnh, lại la lên “Hắc! Người trong thôn đều tới bà tám nha! Ngươi

mau ra đây đừng để mọi người chế giễu nha!”

Lời này là thật, đã có mấy hộ dân ló đầu dòm tới dòm lui xem náo nhiệt.

Giản Già không có cách nào khác, đành phải mở cửa ra, nhưng nhìn cũng không them nhìn Thiển Lam một cái mà trực tiếp nói với Tương Dĩ “Tương

Dĩ, ngươi giúp ta một chút, giúp ta thuê chiếc xe đem ‘hắn’ đưa trở về,

nơi này có chút tiền, phiền ngươi.”

Nói xong đem tiền đưa cho Tương Dĩ.

Tương Dĩ cầm lấy, vẫy vẫy tay nói “Thuê xe cái gì a, ta hôm nay cũng

phải vào trong trấn thuận tiện liền mang theo hắn. Ngươi nói coi nhà

ngươi vừa mới an ổn vài ngày a người này lại tới quấy rầy.”

“Vậy thì cám ơn.” Giản Già không nói tiếp, nói xong liền chuẩn bị

đóng cửa, kết quả Thiển Lam lúc này liền chạy tới, ngăn cửa lại không

cho Giản Già đóng.

“Van cầu ngươi. Van cầu ngươi. Giúp ta đi được không? Trước kia là ta sai lầm rồi, ngươi giúp ta giúp ta……”

Thiển Lam lúc này đã nói không rõ, chỉ biết khẩn cầu, mà đây cũng là

phương pháp vô dụng nhất,. Cho nên ‘hắn’ chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử

lãnh liệt kia không chút do dự đóng cửa lại, vô lực mà tuyệt vọng.

“Lâm Kiếm Gia!” Thiển Lam khóc thảm thiết “Vì cái gì!? Vì cái gì?!

Triệu Dương rõ ràng là coi trọng ngươi, Vì cái gì mà ta lại bởi vì ngươi mà mất đi tất cả! Đây là lỗi của ngươi! Ngươi không thể không giúp ta!

Thiển Thanh! Ta là đệ đệ của ngươi! Các ngươi không thể như vậy!”

Nghe Thiển Lam đem hết thảy mọi việc đều đổ lên trên người nàng, Giản Già cười lạnh. Trần Ngôn nếu ý chí kiên định như đã nói thì có thể

không chút do dự cự hôn (cự tuyệt hôn sự), nàng cũng không tin, nếu Trần Ngôn không muốn cưới, kẻ gọi là Triệu gia công tử kia có thể gả!

“Lão bản, Lâm đại phu hôm nay làm sao vậy?”

Tiểu nhị lén lút lết đến bên người lão bản, hạ giọng hỏi.

Lão bản liếc mắt một cái “Đi làm chuyện của ngươi đi, bớt lo chuyện người khác.”

“Không phải ta muốn chõ mõm vào……” Tiểu nhị thanh âm rầu rĩ “Mấu chốt là, Lâm đại phu mất hứng, khuôn mặt lạnh tanh làm bệnh nhân không dám

đi qua đó. Bệnh nhân không dám đi qua đó mà cả ta cũng không dám đi qua

đó. Mà không dám đi qua đó thì sẽ không có phương thuốc không có phương

thuốc sẽ không có biện pháp bốc thuốc không có biện pháp bốc thuốc thì

sẽ……”

Sắc mặt lão bản càng ngày càng xanh, hét lên “Câm miệng!”

Tiểu nhị nước mắt lưng tròng trốn ở góc tường trồng nấm.

Lão bản thấy được áp suất thấp trong phòng, ho khan một tiếng đi qua

“Lâm đại phu a, ngươi nếu trong nhà có chuyện gì hãy đi về trước đi, dù

sao này hai ngày nay cũng không có gì chuyện gì.”

Giản Già ngẩng đầu nói “Mấy ngày nay ta muốn xin nghỉ.”

Lão bản trong lòng cho dù có ngàn không muốn vạn không muốn cũng

không có biện pháp cự tuyệt, sắc mặt Lâm đại phu này, âm trầm đến dọa

người.

“Không, không thành vấn đề.”

Lão bản vừa nói không thành vấn đề, Giản Già lập tức liền đứng lên đi mất. Để Thiển Thanh ở nhà một mình, nàng rất lo lắng.

Quả nhiên, lúc Giản Già về nhà Thiển Thanh đang ngồi ở bên giường,

v