
giờ, bệnh nhân trước mặt rốt cục biến thành
Lâm Tuyên không ngừng ho, Giản Già sắc mặt không thay đổi, hướng về phía Lâm Tuyên nói “Tay.”
Cánh tay khô héo tái nhợt đặt lên nhuyễn đệm (đệm mềm, nhuyễn= mềm),
Giản Già chăm chú. Yên lặng được một lúc, Lâm Tuyên mở miệng.
“Kiếm Gia…… Khụ, ta thật không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi…… Khụ khụ……”
‘“……”
“Ta biết ngươi còn trách ta…… Ta năm đó…… Khụ khụ, cũng là không có cách nào…… Khụ khụ.”
“……”
“Tiêm Hòa…… Không thích với hợp ngươi…… Khụ…… Giản Chi là một, khụ khụ, hảo hài tử (đứa nhỏ tốt)……”
Giản Già liếc mắt nhìn Lâm Tuyên một cái “Im lặng, ta không có cách nào bắt mạch.”
Lâm Tuyên cứng lại một chút.
Mặc Di mâu sắc trầm xuống, thấp giọng nói “Lâm…… Đại phu, năm đó
ngươi bị đuổi đi cũng là phu nhân bị bất đắc dĩ. Dù sao ngươi cũng đã
làm chuyện như vậy. Tiêm Hòa công tử không có khả năng cùng ngươi ở cùng một chỗ,chuyện này không thể trách phu nhân……”
Giản Già thu hồi tay, lấy bút viết xuống phương thuốc, sau đó nói
“Đây là bệnh cũ, cần thời gian dài điều trị, uống theo phương thuốc này
một khoảng thời gian, một tháng sau đến tái khám.”
Đem phương thuốc đưa qua, Giản Già đứng dậy nói với lão bản nơi quầy “Không còn bệnh nhân nữa, lão bản (ông/bà chủ), ta đi về.”
“Kiếm Gia!”
Lâm Tuyên ở phía sau ho khan kịch liệt, hơi thở đứt quãng “…… Là cô
có lỗi, khụ khụ, khụ…… Kiếm Gia ngươi,…… Có thể đáp ứng cô một chuyện
hay không…… Khụ khụ……”
Giản Già hơi hơi nghiêng đầu, sắc mặt lãnh đạm.
“Ta chỉ phụ trách chẩn bệnh.”
“Chuyện khác, xin thỉnh cao minh.”
“Nương! Ngươi làm sao vậy! Nương!”
“Phu nhân!”
“Lâm Kiếm Gia ngươi quay lại!”
Phía sau cơ hồ là loạn thành một đoàn, tiếng ho khan kịch liệt cũng
không nghe thấy nữa. Nhưng Giản Già không có quay đầu lại, đối với những người tự cho là đúng xem mình như thân nhân của nàng, kỳ thật không có
một chút quan hệ với nàng.
Thiển Thanh đang thêu một bức nhạn đồ (hình chim nhạn), là phụ thân
Tương Dĩ đặt hàng, giá coi như là thích hợp. Bởi vì mấy ngày nay trời ấm hơn, hắn thừa dịp Giản Già không ở nhà vụng trộm tắt lò sưởi, trong
phòng có chút lạnh buốt, hắn nghĩ là trước khi Giản Già trở về mới lại
đốt lò sưởi lên. Thiển Thanh có chút thất thần, không ngờ liền châm vào
ngón tay, hít một ngụm khí lạnh.
Vừa vặn lúc này cửa bị đẩy ra, Giản Già vừa tiến vào liền thấy Thiển
Thanh hơi nhíu mi nhìn đầu ngón tay. Nàng đi qua đem tay của Thiển Thanh lúc này còn đang king ngạc vì sao nàng về sớm như vậy kéo lại.Nhìn thấy trên đầu ngón tay có một giọt máu nàng không chút do dự cúi đầu mút
lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiển Thanh “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Không có việc gì” Thiển Thanh cười cười “Nàng không phải đã nói hôm nay đến tối mới trở về sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Trong mắt Giản Già hiện lên một tia lo lắng, lập tức biến mất, nắm
chặt tay Thiển Thanh, mỉm cười nói “Hồi Xuân Đường cũng không có chuyện
gì làm. Sao tay chàng lại lạnh như vậy?”
Thiển Thanh muốn rút tay về, kết quả bị Giản Già kéo qua dùng tay bao lại “Đâu có lạnh……”
“Như vậy rời còn nói không lạnh?” Giản Già nhíu mi, sau đó lại thấy
trong phòng cũng lạnh lẽo liền hỏi, “Thanh Nhi! Sao lại không đốt lò
sưởi?Trong phòng lạnh như vậy chàng bị nhiễm lạnh thì làm sao?”
“Không sao đâu…… Ta mặc nhiều áo, không sợ lạnh……”
“Như vậy cũng không được!”
Giản Già ánh mắt nặng nề, đem mấy thứ đồ Thiển Thanh đang thêu đặt
trên bàn, sau đó ôm người nhét vào chăn, trầm giọng nói “Thân mình không tốt còn không để ý, chàng muốn tức chết ta sao?”
Thiển Thanh mím mím môi, cúi đầu nói “Thực xin lỗi…… Giản Già, nàng đừng giận……“
Đối với bộ dáng Thiển Thanh yếu thế lại đáng thương, Giản Già dù có
một bụng đầy hỏa cũng phát (phát này là phát hỏa nha) không được, thở
dài nói “Ở trên giường ấm, đừng đi ra, ta đi đốt lò sưởi.”
Thiển Thanh muốn nói cái gì đó, do dự một chút rồi sau đó trầm mặc.
Đem lò sưởi đốt lên, Giản Già ngồi trở lại bên giường. Thiển Thanh
nhu thuận cuống mình trong chăn chỉ lô ra nửa khuôn mặt, đôi mắt đen
bóng mang theo lo lắng, lúng ta lúng túng nói “Giản Già nàng đừng
giận……”
Giản Già nhìn bộ dáng của hắn trong lòng liền nhu hòa lại, đưa tay
nhéo nhéo mặt Thiển Thanh, bất đắc dĩ “Được rồi, ta không giận, hài tử
ngốc, lạnh như thế vì sao không đốt lò sưởi?”
Thiển Thanh kéo lấy bàn tay Giản Già, sau một lúc lâu mới do dự nói
“Trong nhà sắp hết củi. Mấy ngày nay lại không thể lên núi. Nên ta muốn
dùng ít củi một chút.”
Trong lòng Giản Già có chút đau xót, thấp giọng hỏi “Cho nên chàng mới không đốt lò sưởi?”
“Ừ.”
“Mấy ngày nay ta không ở nhà, có phải đều không đốt lò sưởi không?”
“Đã hai ngày không đốt.”
“Hài tử ngốc” Giản Già lại hít sâu một chút, cúi đầu hôn lên trán Thiển Thanh một cái “Về sau không được như vậy, biết không?”
“Ừ.”
Thiển Thanh không dám nói nữa, sợ Giản Già tức giận. Giản Già nhìn
Thiển Thanh chôn mình trong chăn trong lòng như có cái vuốt gãi qua, cởi ngoại bào cũng leo lên nằm xuống, đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng,
sau đó lấy tay vuốt hai má hắn.
Một lúc sau, mặt Thiển Tha