
nàng đi vào trong.
Không giống với trước! Khi đó trống không không một đồ vật, nay đại phòng đã được trang hoàng mỹ lệ, nguyên bản cửa sổ đã phủ thêm rèm hoa màu vàng nhạt, đồng sắc hệ vách tường giấy chấm đất thảm, trên giường bày ra đơn giản thanh tố chăn…
“Trời! Thật đáng ngạc nhiên!” Nàng hô nhỏ, đi đến bên giường, đã tưởng tượng không ra lần đầu nhìn đến cảnh tượng ở gian phòng này.
“Có thích không?” Phương Đằng đem nàng kéo gần, thích xem nàng kinh hỉ mà thiểm vận linh mâu.
“Ngươi quá lợi hại!” Nàng không thể không bội phục.
“Cám ơn, này đều là làm cho ngươi.”
“Ta?” Hội sao? Hắn là nói thật sao?
“Đúng vậy, chỉ có ngươi…” Cúi đầu hôn trụ nàng, Phương Đằng rốt cuộc kiềm chế không được lửa nhiệt trong lòng.
Tuyết Dương ôm lấy đầu Phương Đằng, hắn thấp rủa một tiếng, lại tiếp tục dây dưa. Nàng cười to giúp hắn cởi bỏ y phục, thuận tay sờ sờ lên đầu tóc đen của hắn, nhẹ giọng nói: “Tóc của ngươi dài quá.”
“Lễ phục chết tiệt này như thế nào thoát?” Hắn bỗng dưng toát ra vấn đề, bị quần áo lễ phục tân nương kia đánh bại.
“Người không biết không tư cách có được ta.” Tuyết Dương cố ý chỉnh hắn.
“Nga?” Hắn nhướng mi lên, không cho là đúng, đến bên người nàng, “xoát” một tiếng, lễ phục danh gia thiết kế lên tiếng trả lời liền rơi xuống đất.
“Ngươi thực thô lỗ!” Tuyết Dương khinh xích, nhưng nội y đã mất, trên người không còn vật che thân.
“Đối với quần áo thô lỗ không quan hệ, chỉ cần đối với người ôn nhu là được.” Phương Đằng cười đẩy ngã nàng, cả người cũng đống thời ngăn chặn thân thể mềm mại của nàng, hôn như tuyết bay hạ xuống.
“Đợi chút… Phương Đằng! Ngươi không phải vì coi trọng tiền của ta mới muốn ta chứ?” Nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề buồn cười này.
“Nói thật, về điểm này ta còn không xem ở trong mắt!”. Thật sự nàng nghĩ Tường Hòa Hội Quán chỉ là cái xác không thôi sao? Lúc này còn lấy vấn đề này đến phiền hắn, nàng định ma tử hắn sao?
Hắn thuần thục rút đi quần áo trên người nàng, si mê vùi vào thân thể phát ra mùi thơm của nàng.
“Phương Đằng…” Nàng thở hào hển, muốn đẩy hắn cùng với dục hỏa đang tăng ra,“Ta còn chưa đáp ứng gả cho ngươi.”
“Chuyện này đã không trọng yếu, bởi vì mặc kệ ngươi lấy hay không lấy ta, ngươi đều chỉ có thể là của ta.” Hắn tà khí giơ lên khóe môi, lại tiến công. Vì phòng ngừa nàng lại ngăn cản “tính thú ” của hắn, hắn không ngừng vỗ về, chơi đùa với mẫn cảm của nàng, thẳng đến khi thân nàng mềm nhũng, rốt cuộc nói không nên lời, hắn mới thôi trêu đùa.
Hai người kích tình diễn tiến đến cao trào, Tuyết Dương toàn thân đã bị xem lần, hôn lần, khi nàng ở mê mông còn vụng trộm nghĩ: kiếp tân nương biến thành kiếp phỉ lão bà, thật sự có khoa trương chút, bất quá, nàng cũng không hối hận, ngay từ đầu, nàng đã không cẩn thận yêu thương hắn, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng cũng không để ý, nàng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Thổ kỳ lân.
Phương Đằng không rõ là bị thanh âm gì đánh thức, huấn luyện cảnh giác từ trước tới nay làm cho hắn cho dù đang ngủ say cũng có thể lập tức thanh tỉnh, đây đã là thói quen.
Biệt thự này trước mắt chỉ có hai người, ngoại trừ hắn ra, người bên cạnh vẫn nằm trong lòng hắn ngủ say, như vậy, thanh âm rất nhỏ kia là chuyện gì?
Tuyết Dương khẽ nhíu mày nhăn mi nhưng hô hấp vẫn đều, có lẽ nàng tạm thời sẽ không tỉnh lại, Phương Đằng thơm hạ lên má nàng, nhẹ nhàng rút cánh tay bị nàng ôm chặt ra, lặng lẽ xuống giường.
Ngoài phòng dị thường hắc ám, đêm nay không có ánh trăng, bốn phía có vẻ càng thêm âm mị. Phương Đằng mặc quần vào, cầm lấy vũ khí, dọc theo thang lầu hạ đến lầu một.
Không có đèn, nhưng hắn đối với hắc ám phi thường thích ứng, ban đêm giống nhau có thể thấy rõ sự vật, phòng khách không có ai, hắn liếc mắt một cái liền xác định phòng trong vẫn chưa có gì khác thường.
Tạp!
Lại là cái thanh âm kia, Phương Đằng lần này nghe rất rõ, theo phòng bên phải phía sau truyền đến, hắn cảm giác được một cỗ sát khí.
Có người!
Hắn khẳng định, tuyệt đối không phải miêu cẩu linh tinh, cổ khí thế này là của người vọng lại, nhưng là ai?
Đi chân trần lướt qua phòng, hắn cẩn thận từ cửa trước nhẹ nhàng đến phía sau, rừng cây tùng ở hậu viện không người, chỉ có gió nhẹ lùa qua lá cây vang lên tiếng sàn sạc.
Lúc này, trên phòng lầu ba đột nhiên sáng lên, thanh âm sợ hãi của Tuyết Dương mơ hồ truyền đến.
“Phương Đằng… Phương Đằng, ngươi ở đâu?”
Không xong!
Phương Đằng định đi nhanh trở về phòng, quay người lại liền thấy một bóng người so với hắn nhanh hơn đã tiến vào trong nhà, hiển nhiên người tới mục tiêu không phải hắn, mà là Tuyết Dương!
Hắn kinh hãi xông lên thang lầu, nhưng chưa kịp trở lại phòng thì chợt nghe tiếng Tuyết Dương thét chói tai: “Trịnh Quỳ An!”
Đá văng cửa phòng ra, Trịnh Quỳ An đang cầm súng chỉa vào đầu Tuyết Dương, tay giữ chặt nàng, đứng ở bên giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Phương Đằng lạnh lùng hỏi. May mắn Tuyết Dương đã phủ thêm áo của hắn, nếu không nếu như bị Trịnh Quỳ An thấy thân thể nàng, hắn hội sẽ moi mắt của tên kia ra.
“Ta muốn nàng!” Trịnh Quỳ An bỏ lại phụ thân