Teya Salat
Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322905

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

thì cũng có vấn đề gì chứ? Mà to cũng chưa chắc đã đẹp nhé. Tớ từng gặp mấy khách hàng đi nâng ngực về, tay tớ chẳng may chạm phải, nó cứng lắm, không thật chút nào.”

Du Dĩnh bị tôi dọa cho sợ, liền cười nói. “Thật ra tớ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ chưa đủ can đảm.”

Lúc này Từ Ngọc từ nhà vệ sinh trở về.

“Cậu đoán xem tớ gặp ai nào?”

“Ai?” Tôi hỏi.

“Vương Tư Tư, trước đây cũng là người mẫu đó, cậu thấy rồi phải không?”

Tôi nhớ ra rồi, Vương Tư Tư là người mẫu thời trang rất nổi tiếng một thời với biệt danh người đẹp ngực lép. Tuy sở hữu bộ ngực bằng phẳng, nhưng cô ấy rất có phong cách.

“Hóa ra cô ấy lấy chồng rồi.” Từ Ngọc nói.

“Lấy chồng ổn không?” Tôi hỏi.

“Chồng cô ấy là bác sỹ thẩm mỹ nổi tiếng, rất nhiều minh tinh đến đó, cô ấy còn đưa cho tớ một tấm danh thiếp.”

Du Dĩnh phấn chấn hẳn lên, lần này Từ Ngọc gặp họa rồi.

“Bác sỹ thẩm mỹ à? Rất nổi tiếng phải không?” Du Dĩnh cầm tấm danh thiếp từ tay Từ Ngọc đọc kỹ.

“Hình như Vương Tư Tư nâng ngực hay sao ấy, trước đây ngực cô ấy phẳng lỳ, giờ đầy đặn lên rất nhiều.” Từ Ngọc kể.

“Cho tớ cái này nhé, được không?” Du Dĩnh hỏi Từ Ngọc.

“Cậu muốn thẩm mỹ à?” Từ Ngọc tò mò hỏi.

“Cậu không làm thật đấy chứ?” Tôi hỏi Du Dĩnh.

Hôm sau, tôi vẫn không yên tâm, đành gọi điện cho Du Dĩnh.

“Cậu không được tùy tiện đi thẩm mỹ đâu nhé.” Tôi cảnh cáo.

“Tớ nghĩ suốt đêm qua rồi, đúng là không đủ can đảm. Cậu hạnh phúc thật đấy, chẳng phải trải qua sự giày vò tư tưởng khổ sở này.” Du Dĩnh nói.

“Nhưng tớ lại phải khổ sở tư tưởng về chuyện khác.”

“Cậu muốn gặp Đại Hải không?”

“Tớ có thể gặp anh ấy không?”

“Sao không được chứ? Tớ kể về cậu cho anh ấy nghe rồi!”

Du Dĩnh hẹn tôi ăn trưa ở khu Trung Hoàn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Đại Hải, anh ta hoàn toàn không giống một người thích phụ nữ có bộ ngực to.

Đại Hải cao khoảng 1 mét 78, khuôn mặt tuấn tú. Khi nghe Du Dĩnh nói anh ta mê những phụ nữ có bộ ngực to làm tôi tưởng tượng ra dáng vẻ háo sắc của anh ta, nhưng hóa ra không phải.

Đại Hải là luật sư tố tụng hình sự.

“Vụ bà Tống với chồng năm ngoái, anh ấy là luật sư biện hộ đấy.” Du Dĩnh nói.

“Tôi chỉ đảm nhiệm vai trò luật sư biện hộ giai đoạn đầu cho bà ấy mà thôi, sau đó phải nhờ đến những luật sư lão làng khác.” Đại Hải nói chữa.

“Bà ấy giết chồng, còn nấu thịt của ông ấy ăn thế mà chỉ bị tù sáu năm, có phải như thế quá nhẹ không?” Tôi hỏi Đại Hải.

“Pháp luật không xử theo kiểu một người nào đó có hành động chuyện gì đó không, mà theo kiểu người đó có được lý do hợp lý để giải thích những chuyện mình muốn làm hay không. Người đàn bà này có vấn đề về tinh thần.” Đại Hải nói.

“Chồng bà ta suốt hai mươi năm không hề chạm vào người bà ấy.” Du Dĩnh nói.

“Rõ ràng biết một người có tội, vậy mà vẫn còn giúp người ta phủ nhận và biện hộ, như vậy có phải khổ sở lắm không?” Tôi lại hỏi Đại Hải.

“Pháp luật vốn đã là một cuộc vật lộn quá đau đớn rồi.”

“Tôi cũng từng nghe một câu tương tự, đó là: Hôn nhân chính là một cuộc vật lộn quá đau khổ.” Tôi nói.

“Kết hôn hay không cũng là một cuộc vật lộn quá đau khổ.” Du Dĩnh bất chợt cảm thán, ai oán nhìn sang Đại Hải.

Anh ta hình như chẳng để ý.

“Làm người cũng là một cuộc vật lộn quá đau khổ.” Tôi nói đùa.

“Ừm, đúng, đúng đấy.” Du Dĩnh gật gù như gà mổ thóc.

Khi cô ấy cười, nước chanh trong miệng bỗng bắn vào áo, Đại Hải rút khăn tay của mình lau vết bẩn cho cô. Đại Hải đối với cô ấy vẫn quan tâm, chăm sóc như thế, chỉ có điều, đa phần đàn ông đều không muốn kết hôn.

“Vợ anh liệu có nhân lúc anh ngủ say sẽ róc thịt anh xay nhuyễn, sau đó nấu ăn không?” Khi trở về cửa hàng, tôi gọi điện cho Văn Lâm.

“Chuyện ấy sớm muộn cũng sẽ xảy ra.”

“Chắc hẳn cô ấy yêu anh nhiều lắm nên mới muốn ăn thịt của anh.”

“Một khi đã hận đến tận xương tủy, chắc cũng dám lắm.”

“Em không thích ăn thịt xay.”

“Ngộ nhỡ chẳng may xui xẻo anh biến thành đống thịt xay, liệu em có nhận ra mớ hỗn độn đó là anh không?” Văn Lâm cười hỏi tôi.

“Không được nói nữa, xin anh đấy.” Tôi năn nỉ anh.

“Nếu em phát hiện anh đã trở thành một đống thịt xay, em cũng đừng sợ nhé, đó chính là cái giá để yêu em đấy.”

Tôi không cầm nổi nước mắt, nếu vì tôi mà anh phải biến thành đống thịt xay thì tôi tình nguyện trả anh về cho người đàn bà ấy.

Buổi tối khi đến lớp học thiết kế, tôi chỉ nghĩ đến đống thịt xay kia, chẳng còn chút hứng thú nào.

“Đi ăn cùng tôi nhé?” Sau khi tan học, Trần Định Lương hỏi tôi.

Dù sao cũng chẳng có ai ăn cùng, tôi bèn đi theo anh ta. Trần Định Lương chọn một nhà hàng Ý.

“Tôi muốn một mỳ Ý thịt xay.” Anh ta nói với phục vụ.

Suýt chút nữa thì tôi nôn.

Trần Định Lương ăn món mỳ Ý thịt xay một cách ngon lành.

“Tối qua tôi gặp người vợ cũ.” Anh ta nói.

“Hai người thật có duyên với nhau.”

“Cô ấy có bầu rồi, bụng đã nổi rõ.” Trần Định Lương đưa tay ra phụ họa.

“Anh cảm thấy vui mừng hay hụt hẫng?” Tôi không thể đọc được khuôn mặt anh ta đang biểu hiện cảm xúc gì.

“Đương nhiên là vui rồi, có điều cũng rất hụt hẫng. Cô ấy ở cùng tôi năm năm, đến trứng cũng chẳng có một cái, thế mà vừa kết hôn với người chồng hiện tại