Polaroid
Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 8.00/10/286 lượt.

đã có bầu.” Anh ta cười méo mó.

“Anh thích trẻ con lắm phải không?”

“Không thích, hơn nữa còn rất sợ.”

“Thế thì anh có gì phải ghen tỵ chứ?”

“Cô ấy sinh con với người khác mà!”

“Những thứ anh không đạt được thì kẻ khác cũng không thể đạt được, đúng không?” Tôi mỉa mai.

“Chẳng phải cô cũng thế sao?” Anh ta hỏi ngược lại tôi.

“Tôi làm gì có kinh nghiệm trong chuyện này.”

“Cô bán đồ lót phải không?”

“Anh muốn mua tặng ai à?”

“Có thiết kế đồ lót đặc biệt dành cho bà bầu không?”

“Có thiết kế đặc biệt dùng cho bà bầu chứ, bởi bụng của họ to mặc không vừa những mẫu đồ lót bình thường. Thông thường các bà bầu cũng phải mặc những size đồ lót to hơn vì ngực cũng sẽ trở nên to ra, không vừa những cái cũ nữa. Sau khi sinh con, bộ ngực cũng sẽ trở nên bị chảy xệ, giãn nở, nên phải dùng những áo ngực có chất liệu cứng hơn một chút. Sau khi không sinh thêm con nữa, da ở vùng bụng sẽ bị nhão, nhăn nhúm nên cũng phải mặc kiểu áo nịt lưng đặc biệt để giúp bụng thon nhỏ lại. Chính vì vậy, khi một khách hàng có bầu, chúng tôi lại càng kinh doanh tốt.” Tôi nói.

“Hóa ra là vậy, làm phụ nữ vất vả thật.”

“Sao anh lại có hứng thú với phụ nữ mang thai vậy? Anh vẫn luôn nhớ về người vợ cũ, đúng không?”

“Không, chỉ là khi nhìn thấy phụ nữ mang thai, tôi có cảm giác kỳ kỳ. Chúng tôi từng ngủ với nhau, tôi đã quen với cơ thể lõa lồ của cô ấy, nên giờ tự dưng thấy tò mò với sự thay đổi của cơ thể cô ấy, quan tâm vậy thôi.”

“Đàn ông đều như vậy sao? Sau khi chia tay rồi vẫn nhớ về cơ thể của người phụ nữ?”

“Không phải bất cứ cơ thể của người phụ nữ nào anh ta cũng nhớ cả.” Trần Định Lương nói.

“Không phải nhớ đến cô ấy, nhưng lại nhớ đến cơ thể của cô ấy, điều này tôi không hiểu lắm.”

“Đàn ông có thể chưa từng yêu người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhớ về cơ thể cô gái đó, chỉ cần cơ thể cô ấy từng khiến anh ta thỏa mãn.”

“Nếu như những gì anh nói, thì ký ức của người đàn ông chỉ có tình dục, chứ không có tình yêu.” Tôi nói.

“Lẽ nào đàn bà không như vậy sao?”

“Ký ức của đàn bà nhất định phải có tình yêu.”

“Nói dối.” Anh ta cười khẩy.

“Dựa vào đâu mà anh bảo tôi nói dối?”

“Lẽ nào đàn bà không bao giờ nhớ đến một lần làm tình nào đó với đàn ông sao?”

“Đó là bởi cô ấy yêu người đàn ông ấy.” Tôi nhấn mạnh.

“Nhớ về một lần làm tình chính là một lần làm tình, không nên có nhân tố nào khác.”

Con người Trần Định Lương này thật đáng sợ, anh ta rất tự tin, cũng rất tin vào năng lực hiểu phụ nữ của mình. Đương nhiên đàn bà cũng vẫn có thể chỉ nhớ riêng về một cuộc làm tình nào đó, nhưng để đích thân họ nói ra thì quả thật quá khó.

“Đó là do một người phụ nữ đã nói cho tôi biết điều đó.” Trần Định Lương nói.

“Cô ấy nói chỉ nhớ về lần làm tình với anh mà không yêu anh, đúng không?” Tôi cố tình khơi gợi nỗi đau của anh ta.



“Cô rất thích châm biếm người khác.”

“Đó là sở trường của tôi.” Tôi đắc ý nói.

Trần Định Lương lái xe Jeep đưa tôi về nhà.

“Cuốn sách thứ hai của Vũ Vô Quá lúc nào xuất bản thế? Tôi từng hứa sẽ thiết kế bìa cho anh ta.” Trần Định Lương hỏi.

“Anh ta sang Mỹ theo học một khóa sáng tác ngắn hạn. Giữa anh ta và Từ Ngọc có một chút vấn đề, nhưng giờ chắc mọi chuyện ổn rồi.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Mọi đôi nam nữ đều có vấn đề riêng mà.”

“Nói cũng phải.” Anh ta cười nói.

“Lái xe Jeep có thích không?” Tôi nhìn điệu bộ lái xe rất thoải mái của anh ta.

“Cô có bằng lái xe không?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Có, thi từ năm năm trước, nhưng chưa bao giờ lái.”

“Cô có muốn thử lái chiếc xe này không?”

“Không, tôi không lái được đâu, tôi đã quên mất cách khởi động xe rồi.

“Có bằng lái xe rồi thì không sợ mà!” Trần Định Lương dừng xe bên đường.

“Nào, xe để cô lái đấy.”

“Không! Không! Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy.

“Nào! Nào! Nào! Không phải sợ, tôi ngồi ngay bên cạnh cô thôi mà.” Trần Định Lương liên tục khuyến khích tôi. Tôi đành liều lĩnh bò sang chỗ ghế lái.

“Cô nhớ cách khởi động xe thế nào chưa?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Tốt rồi! Bắt đầu!”

Tôi khởi động rồi nhấn ga phóng xe đi, tất cả đều thuận lợi.

“Tuyệt của nó đấy!” Anh ta khen ngợi. “Có thể tăng tốc một chút đấy.”

Tôi tăng tốc, xe lăn bon bon trên đường cao tốc. Không hiểu sao bỗng nhiên cả xe bị lật, tôi và Trần Định Lương ngã văng xuống thùng xe.

“Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi anh ta.

“Đương nhiên phải trèo ra thôi, liệu cô làm được không?”

Tôi gật gật đầu, hồi nhỏ tôi thường chơi trò trồng cây chuối, nên việc bị lật ngược trèo ra ngoài như thế cũng không mấy khó khăn. Điều khó xử nhất là tôi đang mặc váy. Nếu trèo ra trong tư thế trồng cây chuối thì váy sẽ lật xuống, hở hết chân, Trần Định Lương sẽ trông thấy. Thậm chí có lẽ anh ta còn trông thấy cả quần lót của tôi cũng nên. Trần Định Lương trèo ra ngoài xong rồi mới quay lại giúp tôi.

“Chúng ta không bị thương, tài thật đấy.” Trần Định Lương nói.

Tôi và anh ta cùng hì hục lật chiếc xe lại.

“Lần này để tôi lái xe.” Trần Định Lương nói.

“Thật kỳ lạ, chúng ta cùng lật xe trong một ngày.”

“Có gì mà kỳ lạ, cùng ngồi trên một chiếc xe thì cùng lật chứ sao?”

“Ý của tôi là chúng ta trùng