Polaroid
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324323

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.

: “Bởi vì ngài Thương định thu nhận cô làm việc dưới trướng của ngài ấy. Không phải làm người phụ nữ của ngài ấy mà là làm cấp dưới.”

Từ thư phòng đi ra, Tô Di cảm giác toàn thân tê cứng. Lời nói của Mộ Tây Đình khiến cô không khỏi kinh ngạc. Cô không biết Thương Chủy coi trọng cô ở điểm nào. Hơn nữa anh thực sự tặng chiếc máy bay đó cho cô.

Nếu như cô thực sự có thể điều khiển được máy bay chiến đấu, hoặc có thể giúp anh tranh giành quyền kiểm soát không quân. Quan trọng hơn là một ngày nào đó cô có thể thực hiện giấc mơ của mình --- đi tìm Trái Đất.

Nhưng cô lại lái máy bay bỏ trốn, chọc giận anh ta……

Cô đi dọc theo bãi cỏ, từng bước từng bước đi tới khu nhà màu trắng --- Thương Chủy đang ở trong “xưởng gia hình thể xác” trong lời đồn kia.

Lời nói của trợ lý Mộ còn văng vẳng bên tai cô :“Tô tiểu thư, đi gặp ngài Thương nói lời xin lỗi đi. Mặc dù ngài ấy muốn đào tạo cô là vì lợi ích của mình nhưng cô cũng có thể từ đó mà đi vào con đường tốt hơn. Hãy nhanh chóng đi tìm ngài ấy, nếu như ngài ấy vẫn chưa thay đổi ý định.”

Tâm tình cô hết sức phức tạp. Cứu cô cũng là anh ta, mà đem cô biến thành hàng hóa rẻ mạt cũng là anh, tặng máy bay cho cô là anh, cưỡng đoạt thân thể cô cũng là anh.

Phương thức “trừng phạt” của anh khiến cô sau khi trở về đến nay, hai chân vẫn còn tê dại, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô hiểu ra một điều, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước anh.

Quân cảnh gác cửa nhìn thấy cô định ngăn lại nhưng một quân cảnh khác lại khoát tay, thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngài Thương đang ở lầu ba, nhưng cô nhất định muốn vào sao?”

Chuyện xảy ra trên máy bay hôm đó có lẽ đã truyền khắp phủ. Tô Di có chút khó chịu liền vội vã đi vào trong.

Nửa tiếng sau, toàn thân Tô Di toát mồ hôi lạnh, đứng không vững phải dựa vào vách tường, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt. Những thứ máy móc công cụ kì quái dùng để tra tấn con người, những tiếng kêu thảm thiết của những phạm nhâm đang bị dùng hình tra khảo khiến Tô Di có cảm giác như mình đang ở trong địa ngục.

Tuy vậy anh vẫn có thể ngồi bình thản theo dõi một màn kia, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức trà nóng, dường như trước mặt anh không phải là cảnh tra tấn tàn khốc mà là một bộ phim lãng mạn.

Đây là lần đầu tiên Tô Di chứng kiến một Thương Chủy như thế. Quá kinh khủng, hết sức kinh khủng. So với những gì đang chứng kiến, cô cảm thấy sự trừng phạt anh dành cho cô là quá nhẹ nhàng, không thể nhẹ nhàng hơn được nữa.

Thương Chủy bây giờ và Thương Chủy ngày hôm đó ôm cô từ Phủ thị trưởng đi ra là một người sao? Anh thật sự muốn thu nhận cô làm cấp dưới sao?

Phạm nhân rút cục cũng nhận tội. Thương Chủy kí vào bản báo cáo sau đó ném lại trên bàn. Lúc này anh mới chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Tô Di đứng trầm lặng, đờ đẫn từ lâu.

Ánh mắt đen sâu hun hút, không nhìn ra xúc cảm.

“Ai cho phép cô vào nơi này?” Anh thản nhiên nói :“Đi vào nơi này chỉ có hai loại --- quân cảnh và phạm nhân.”

Tô Di vội vàng đi tới trước mặt anh ta, cúi đầu thật thấp :“Thưa ngài, tôi sai rồi, tôi nguyện sẽ trung thành với ngài.”

Thương Chủy lặng lẽ nhìn cô.

Kể từ khi giữ cô ở Thương phủ, mặc dù không nói rõ thân phận của cô. Tuy nhiên trong thành phố, những người xu nịnh vẫn thường xuyên mang trang sức, quần áo quý giá tới biệt thự lưng chừng núi gửi cho cô. Quản gia cũng chu đáo chuẩn bị quần áo cho cô --- dù sao trong phủ cũng chưa từng có phụ nữ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam hơi rộng, trông khá giản dị, khiến cho vóc người vốn gầy yếu của cô có phần đầy đặn hơn một chút. Mái tóc dài được cột lên đơn giản, để lộ ra vẻ mặt nhu thuận, an tĩnh. Đứng ở nơi gia hình nhuốm đầy máu tươi này hoàn toàn không phù hợp.

Anh ngồi xuống ghế, hỏi :“ Lúc chạy trốn, tại sao lại thiết lập đích đến là Thành phố Tự do?”

Thành Phố Tự Do là nơi nhiệm kỳ trước Thương Chủy đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục an ninh, có thể nói đó là đại bản doanh của anh ta. Vì sao khi chạy trốn cô lại thiết lập đích đến là Thành phố Tự Do.

Khuôn mặt Tô Di biến sắc, rụt rè ngẩng đầu nhìn anh ta. “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Cô khẽ nói, “Hơn nữa tôi ở đây lâu như vậy nhưng không hề thấy bạn bè hay người thân của ngài ở Thành phố Tự do liên lạc tới.”

Anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm. Cô sợ hãi nhắm mắt nói tiếp :“Tôi nghĩ có lẽ ở Thành phố Tự Do có điều gì thương tâm khiến ngài không muốn nhớ lại, cho nên…….”

“Cho nên cô cho rằng ở Thành phố Tự Do có cái gì đó khiến tôi sợ hãi?” Anh không hề tức giận mà ngược lại, thản nhiên cười :“Sự lựa chọn này, thật sự không ngờ!”

Cô không lên tiếng.

Thanh âm của anh vang lên trầm thấp, mang mùi vị nguy hiểm : “Nhưng mà còn có một tình huống khác chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới --- có thể cả Thành phố Tự Do đều sợ hãi tôi?”

Toàn thân Tô Di run rẩy. Cả thành phố sợ một người? Cô không nhận thức nổi chuyện này.

Thương Chủy không nói tiếp nhưng cô cảm giác được lời anh nói là sự thật, càng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cố nén kinh ngạc và sợ hãi, cô cố gắng nói :“Tôi chạy trốn là cho rằng ngài sẽ m