Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325171

Bình chọn: 8.00/10/517 lượt.

h ơi, không phải bổn cung đang mang thai cốt nhục của hoàng thượng sao, ta muốn ăn mặc sang trọng một chút, thì đã sao?”

Tần Sư giận đến nổi trận lôi đình: “Ngươi bảo như vậy chỉ là “ăn mặc sang trọng một chút” sao? Ngươi xem thử chi phí tiêu xài của ngươi tháng này đi… Thiên hạ này chỉ có một nữ nhân biết sinh con sao?!”

“Xì…” – Ân Trục Ly nhặt trái nhãn còn đang ướt đẫm sương mai mà nàng mới hái, nàng thực lòng khuyên: :Ái khanh, đừng nghĩ bổn cung đang lập “ao rượu rừng thịt” gì đó. Ngươi ngẫm xem, nếu ta không bảo dưỡng tốt hơn, sau này thành một thiếu phụ lớn tuổi, khiến Vương thượng phải nạp phi tử vào hậu cung, các nàng tranh nhau tiêu xài, so ra thì ta tiêu rất ít mà? Hiện nay hậu cung chỉ có một mình ta, giả như ta phô trương lãng phí hơn nữa, cũng làm sao có thể tiêu xài nhiều hơn chứ… Ngươi đã hiểu ra chưa?”

Tần Sư giận run cả người, một tay chỉ trước mặt nàng, cuối cùng lại nghĩ đến đại gia mong ngóng hoàng tử đã lâu, không dám động nàng chỉ đành phẫn nộ rời đi.

Nếu Thẩm Đình Giao không cần phải làm việc quá muộn, ban đêm cũng sẽ đến điện Chiêu Hoa để ngủ. Áo ngủ của Ân Trục Ly cái nào cũng hoa lệ, cái nào cũng tinh mỹ, bởi vì số lượng quá lớn, nàng không thể không đổi nhiều lần trong một đêm. Trước khi ăn cơm mặc hai cái, sau khi ăn xong đổi một cái, trước khi ngủ lại đổi một cái, khi phục vụ Thẩm Đình Giao rời giường vào buổi sáng lại đổi một cái. Thẩm Đình Giao thi thoảng nói vài ba câu, nhiều khi chẳng qua hắn chỉ để Ân Trục Ly nằm trên người hắn, thỉnh thoảng hôn lên trán nàng, trong lời nói chứa đựng sự cưng chiều đến bất đắc dĩ: “Ngươi bắt nạt ta quá đi!”

Có một ngày, một văn sĩ họ Phạm tên Mân viết quyển《Bác sách luận》, bắt bẻ từ chuyện công trình trị thủy đến việc phát triển công cụ nông nghiệp, ám chỉ quan viên triều đinh ngu ngốc vô dụng, cuối cùng nhắm mũi nhọn thẳng vào Thẩm Đình Giao, kết quả đương nhiên là… bị tố cáo. Năm ngón tay của Thẩm Đình Giao thon dài như ngọc, chậm rãi lật xem từng trang sách, quần thần nín thở chăm chú, ai cũng đợi hắn tức giận.

Lật xem hồi lâu, đến lúc ngay cả Phạm Mân trong điện cũng đã chờ đến sốt ruột, hắn mới lười biếng vươn vai, giọng nói trong trẻo như bạc: “Đứng đó làm gì? Phạm Mân, ngươi mang hết những thứ ngươi viết sang đọc cho bộ Công nghe một chút đi.”

Phạm Mân viết sách này, vốn đã thấp thỏm trong lòng, lúc này vừa nghe hắn hỏi, lại càng thêm thận trọng: “Vương thượng, ngài… không trách cứ?”

Thẩm Đình Giao lại lật vài trang sách, thần thái vô cùng lạnh nhạt: “Trách móc cái gì chứ.” Hắn hừ lạnh, lẩm bẩm: “Cái vị ở trong hậu cung của trẫm còn quá đáng hơn ngươi nhiều.”

Chúng thần cười trộm, Hà Giản cũng nhân cơ hội mà góp lời: “Vương thượng, theo ý kiến của thần, bộ Hộ cần cẩn thận nghiên cứu quyển《Bác sách luận》này trước, nếu là lời vô căn cứ, khi đó định tội cũng không muộn.”

Thẩm Đình Giao gật đầu: “Sau khi bãi triều, đến thư phòng bàn lại đi.”

Gia Dụ đế Thẩm Đình Giao sợ vợ, ở Đại Huỳnh, ai ai cũng biết.

Sau khi Ân Trục Ly biết Thẩm Đình Giao liên tục ăn đồ thừa của nàng hơn một tháng, lương tâm của nàng cuối cùng cũng nổi dậy: nàng quyết đình để dư thêm nhiều món ăn, tránh để Thẩm Đình Giao bị đói bụng. Thẩm Đình Giao cũng lười giảng đạo lý với nàng; hắn cũng giống như những nam tử sắp làm phụ thân khác, không chút tiết tháo mà nhân nhượng thê tử của hắn. Phần đông trọng thần tố cáo với hắn, mỗi lần như vậy, hắn cũng chỉ thở dài một hơi, sau đó trả lời tám chữ: “Chuyện đã như vậy, cứ theo nàng đi.”

Về sau, đại gia cũng đã quen rồi…

Cuối tháng mười, trời hết nắng nóng, Ân Trục Ly mang thai đã sáu tháng, bụng nhô lên thật cao, cử động không tiện, giấc ngủ cũng ngày càng không ngon. Nàng không biết loại bất an này đến từ đâu, nhưng nàng luôn nghi ngờ về thứ phù hoa trong chốc lát này. Thẩm Đình Giao cũng nhận ra lòng nàng bất ổn, Thần quý nhân dời đến điện Chiêu Hoa, khi rảnh rỗi có thể nói chuyện phiếm giải buồn với nàng.

Một đêm nọ, mãi đến hơn nửa đêm, Ân Trục Ly mới mơ màng ngủ thì đột nhiên bức rèm ngọc lưu ly bị vén lên.

“Trục Ly? Tỉnh lại, tỉnh lại!” – Có người vỗ nhẹ mặt nàng, giọng nói kia rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Ân Trục Ly đã nghe qua một lần thì sẽ không quên. Nàng chợt tỉnh giấc, kêu một tiếng sư phụ, đáp lại nàng chỉ có một gian phòng yên tĩnh.

Đã qua canh bốn, Ân Trục Ly chảy mồ hôi lạnh khắp người, lúc sau nhận ra điều dị thường: thường ngày, vào giờ này, cung nữ đã vào rồi. Mặc dù nàng đang có thai, phản ứng vẫn vô cùng nhạy bén. Nàng bấm mấy viên ngọc lưu ly, giơ tay tắt đi ánh nến trong phòng.

Cung điện chìm vào bóng tối, nàng lặng lẽ lật người xuống tháp, tiếng cọ xát của tay áo mơ hồ vang lên trong bóng tối. Dường như cái đêm cách đây hơn mười năm lại tái hiện, nàng trốn dưới bàn trang điểm, một đám người mặc đồ đen xông vào, mà trong trí nhớ của nàng, chỉ còn lại ánh nhìn lướt qua của nữ nhân kia trước khi biệt ly lần cuối.

Trong lòng nàng đột nhiên đau xót, mồ hôi lạnh ướt lòng bàn tay. Tiếng bước chân ngày càng gần, ưu thế của Ân Trục Ly là áo ngủ – áo ngủ kia mỏng như cánh ve, lúc cử động lặng lẽ khô


Pair of Vintage Old School Fru