Polaroid
Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Kim Chủ Bị Lừa Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325085

Bình chọn: 7.00/10/508 lượt.

ng tiếng động, thế yếu là trên tay nàng không có bất kỳ binh khí nào. Nàng không dám lên tiếng, lúc này chỉ mong vị trí của mình không bị bại lộ.

Tiếng bước chân của người mới đến nhẹ vô cùng, Ân Trục Ly kêu khổ trong lòng, nàng trốn bên cạnh giường, tay chậm rãi lục lọi, chỉ sờ được… một cái bô. Nhắc đến cái bô đi, nó cũng là thứ vua dùng, được chế tạo từ vàng ròng, được đại sư chạm trổ tinh mỹ, nhưng nửa đêm canh ba này, đối mặt với một kẻ xâm nhập không rõ lai lịch, bụng nàng thì lớn, mà trong tay lại chỉ có một cái bô…

Cũng may Ân Trục Ly là người rộng lượng, lúc ấy nàng cảm thấy Thẩm Đình Giao còn có chút điểm tốt: Bô thì bô, có còn hơn không.

Người kia dần đến gần. Ân Trục Ly tìm một chỗ thuận tiện cho việc phục kích nhất ở cạnh giường, bốn phía tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở cũng vang lên rõ ràng. Lúc cây đao chém ngang giường, cánh tay phải của Ân Trục Ly giữ cán bô, đoán chừng phương hướng của kẻ kia, đánh mạnh một cái.

Nàng hiểu lần này phải liều mạng, nên khi hạ thủ không hề giữ một đường sống nào cho đối phương. Bởi vì ước lượng chiều cao của kẻ đó không chính xác, vị trí có hơi sai lệch. Cũng may cái bô khá lớn, vẫn đánh thẳng vào phía trán phải của đối phương. Đối phương rên lên một tiếng, đao thép chém tới, Ân Trục Ly không kịp tránh né, chỉ đành lấy tay kia đỡ đao rồi kéo về phía mình.

Năm ngón tay của nàng nắm chặt lưỡi đao, tay phải lại vung cái bô, lần này phán đoán chính xác, nện lên sống mũi đối phương. Đối phương bị một đòn này thì buông lỏng thanh đao trong tay, mà tay Ân Trục Ly đã chảy máu đầm đìa. Mùi máu tươi tản ra khắp nơi trong cung điện, lúc này Ân Trục Ly mới cảm thấy không ổn: vết thương nhanh chóng tê dại. Nàng cảm thấy hoảng hốt, kẻ tập kích ngầm bên kia cười lớn: “Ngươi nhận ra rồi? Trên đao có độc, không ai có thể cứu ngươi.”

Một câu nói ngắn ngủn, Ân Trục Ly đã biết người kia là ai: Khúc Lăng Ngọc. Ân Trục Ly suy nghĩ rất nhiều, lại quên mất người này vẫn còn đang sống trong cung Tê Phượng. Đúng rồi, nàng ta từng là hoàng hậu, mật đạo trong cung, nhất định là Thẩm Đình Diêu có nói với nàng ta, là mình sơ suất. Nàng vung đao chém đứt một đoạn tóc dài, cầm nó thắt mạnh trên vết thương ở cánh tay. Nhưng độc kia quả thực quá mạnh, nửa người bên trái của nàng cũng đã bắt đầu tê dại.

Khúc Lăng Ngọc không thấy được nàng đang làm gì, nụ cười của nàng trong bóng tối không hề cuồng dại mà lại lạnh lùng, từng chữ từng chữ một thấm đẫm hận thù: “Ân Trục Ly, ta đã nhà tan cửa nát, tại sao ngươi có thể bình an hạnh phúc?”

Ân Trục Ly cảm thấy không khí trong phổi càng lúc càng ít, ngày càng khó thở, nàng nhặt thanh đao kia, từng bước từng bước từ từ đi ra khỏi điện Chiêu Hoa, để lại cho Khúc Lăng Ngọc một câu nói: “Ta hiểu, đây cũng chính là ý nghĩ của ta, vào năm đó.”

Tại sao bà phải chết, mà một nhà các ngươi lại có thể hạnh phúc?

Bên ngoài điện Chiêu Hoa, thị vệ tuần tra nhanh chóng phát hiện ra Ân Trục Ly, trong lúc nhất thời, tin tức Văn Hú hoàng hậu bị đâm truyền đi khắp nơi. Ngự y trong cung đứng thành một hàng, toàn bộ đều không có cách chữa, may là sau khi gặp chuyện không may, đã có người đi mời Kha Đình Phong, hắn gánh hòm thuốc đi vào, thấy tình cảnh này cũng thay đổi sắc mặt.

Vô số đại thần chạy đến hậu cung, lúc này cung nhân nào cũng bận rộn, bất chấp quy củ, bọn họ cũng vọt đến nơi ở của Ân Trục Ly. Thẩm Đình Giao ôm lấy Ân Trục Ly, bó tóc dài đang cột trên cánh tay trái của nàng cũng thay đổi màu sắc. Nhưng thần trí của nàng vẫn vô cùng thanh tỉnh, hơi thở càng lúc càng nặng nề, nàng nằm yên không nhúc nhích.

Kha Đình Phong đuổi tất cả mọi người ra khỏi cung điện, Thẩm Đình Giao siết chặt tay nàng, cuối cùng cũng chậm rãi buông ra. Ân Trục Ly nhìn thái độ của Kha Đình Phong mới nhận ra tình huống vô cùng nghiêm trọng. Đầu ngón tay của Thẩm Đình Giao quét qua lòng bàn tay của nàng, hắn rũ mắt không nói. Ân Trục Ly cười yếu ớt, chậm rãi mở miệng: “Nô tì cứ tưởng rằng tuổi thọ của mình thể nào cũng dài hơn bệ hạ, tiếc rằng sự đời khó đoán. Nếu trời không cho thêm thời gian, bệ hạ cũng đừng quá bi thương. Dù cuộc đời phù phiếm này có hàng vạn lối đi, nhưng cũng chỉ có một đường về. Sau cùng cũng sẽ gặp lại dưới Hoàng Tuyền.”

Thẩm Đình Giao xoay người đi, dáng vẻ đơn độc mỏng manh như năm đó, y phục hoàng đế màu vàng chói lọi của hắn đã mất đi uy nghiêm khi trước, lúc này lại giống như lá vàng mùa thu, mang theo nỗi cô đơn hiu quạnh khó tả. Ân Trục Ly lại mỉm cười: “Đương nhiên, nếu chàng nhớ ta một chút vào dịp lễ tết thì cũng được.”

Dù cuộc đời phù phiếm này có hàng vạn lối đi, nhưng cũng chỉ có một đường về. Sau cùng cũng sẽ gặp lại dưới Hoàng Tuyền.

Không nên gặp lại ngươi, ta không nên gặp lại…

Thẩm Đình Giao sải bước rời khỏi cung điện, trước khi ra cửa, hắn cố gắng ức chế tiếng nghẹn ngào trong cổ họng: “Ta đợi nàng.”

Bức rèm lưu ly phía sau chậm rãi rũ xuống, nước mắt đế vương, rơi ở nơi không ai thấy được.

“Chết đến nơi rồi còn nói chuyện yêu đương. Tẩu tác khả lạc nhĩ thuyết võng, xem tối sỉ đích thanh ngôn nữ sinh nhĩ thuyết.” (1) – Kha Đình P