Kim Chủ Định Đoạt

Kim Chủ Định Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323133

Bình chọn: 9.5.00/10/313 lượt.

làm phiền, tôi thấy có nhiều đồ vật rất thú vị, hôm nào

cô dạy tôi, khi rảnh rỗi tôi có thể làm thử xem.”

“Được ạ.” Sở thích của bà Mạc đúng là đặc biệt, không giống những quý bà khác.

“Tôi sẽ xem cô như con gái, Hạo Cấp nhà chúng tôi giao cho cô.” Bà Mạc đến bên

cạnh cô, nắm tay của cô vỗ nhè nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt nhân từ và yêu thương.

“Dạ.” Bàng Tử Lê cười cứng ngắc, trong lòng nặng trĩu, cô bắt đầu cảm thấy

không biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, bà Mạc muốn giao con trai

bảo bối cho cô...

“Tôi đi dỗ ngọt lão già đó một chút, cô và Hạo Cấp ở đây nói chuyện, buổi tối ở

lại ăn cơm, tiện thể bàn việc hôn nhân, được không?”

“Vâng.” Bàng Tử Lê ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lặng lẽ thở dài.

“Sao vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn ra tâm trạng của cô có vẻ không tốt.

“Tôi cảm thấy lương tâm bất an.” Bà Mạc đối xử với cô tốt như vậy, cô lại hùa

theo con trai của bà lừa gạt bà. “Hay là chuyện này thôi đi!”

“Cô không cần một trăm ngàn nữa?” Anh nhướng mày, cho rằng cô chỉ từ bỏ được

vài ngày.

“Không cần.” Một trăm ngàn tuy là con số lớn, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng

tình cảm không thể lấy lại được, cô không muốn nhìn thấy bà Mạc đau lòng.

“Tôi bảo đảm, không có vấn đề.” Anh cười mỉm, chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn phối

hợp…, tất cả sẽ như kế hoạch của anh, thuận lợi tiến hành.

“Anh chắc chắn?” Cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

Anh khoát tay muốn cô đi tới, cô đến trước mặt anh, chưa đầy một giây, bị anh

ôm vào lòng.

“Này, anh làm gì thế?” Cô giãy dụa, cô chỉ nói giả kết hôn với anh, không nói

là sẽ cho anh sàm sỡ.

“Có người nhìn.” Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

“Thật sao? Ở đâu?” Cô ngẩng đầu, chỉ là bị ôm trước ngực anh, thân mật dựa vào

anh.

“Nói nhỏ thôi.” Đương nhiên là giả rồi.

“Này, anh lừa cha mẹ như vậy không thấy cắn rức lương tâm sao?” Cô căng thẳng,

không quen bị đàn ông ôm như vậy.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, hết thảy sẽ không có vấn đề.” Anh nhẹ vỗ về

tóc cô, dịu dàng trấn an.

“Được rồi!” Cô nhắm mắt lại. “Còn lâu không?”

“Không biết.” Tất cả phải xem tâm trạng của ông chủ như anh.

“Này, tôi nghe thấy nhịp tim của anh đó!” Đập mạnh thật nha.

... Cô gái này, xem anh là cái gì vậy?

“Tại sao phải cho cha mẹ tôi biết?” Bàng Tử Lê lười biếng dựa vào gối ôm, tròn

mắt nhìn ‘đạo diễn hôn lễ’ Mạc Hạo Cấp.

“Nhà gái không có họ hàng thân thuộc, cô muốn người khác nghĩ như thế nào?” Anh

liếc xéo cô, thật là câu hỏi ngu ngốc!

“Để người khác không suy nghĩ linh tinh sao?” Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ. “Tôi

không hiểu, cuối cùng đều ly hôn, vì sao không đi đăng kí? Còn làm nhiều chuyện

phiền phức như vậy.”

Bởi vì anh muốn cho cô một kỉ niệm đẹp, dù cho người trong cuộc không biết đây

là hôn lễ duy nhất của cô, Mạc Hạo Cấp nhìn cô, không có cách nào nói ra nguyên

nhân thực sự.

“Cậu Mạc à, chúng ta đi đăng ký thôi là được rồi.” Cô cười nịnh nọt, tha thiết

nhìn anh.

“Cô muốn có một trăm ngàn thì ngoan ngoãn nghe theo là được rồi.” Anh lười phải

suy nghĩ lí do giải thích rồi, lấy tiền chặn miệng của cô cho xong.

“Biết rồi, biết rồi.” Cô rất muốn cướp cây bút trên tay anh, sau đó lớn tiếng

nói, cô mặc kệ! Nhưng chuyện bây giờ, cô là tên đã trên dây, không bắn đi không

được!

“Chủ nhật này sẽ đi chọn áo cưới.” Anh lật lịch làm việc ra.

“Ai...” Cô rầu rĩ than thở.

“Chọn áo cưới xong, sẽ đi ăn cơm.” Mặc kệ cô than thở thật tội nghiệp, anh muốn

cô phải tham dự toàn bộ hành trình này.

“Tùy ý...” Vốn dĩ bây giờ cô không có khả năng từ chối mà.

“Còn nữa, sau khi kết hôn phải đến chỗ tôi ở.” Anh nhìn vẻ mặt uất ức của cô,

cứng rắn nói.

“Còn muốn dọn nhà sao?” Cô bất mãn nhíu mày.

“Như vậy cho an toàn, chẳng lẽ cô muốn bị phát hiện?” Dù bận anh vẫn ung dung

hỏi.

“Tiền của anh thật là khó kiếm đó!” Cô oán trách, tức giận dùng chân đá lưng

của anh. “Anh tự quyết định là được rồi, không cần hỏi tôi.”

“Không được! Đây cũng là việc của cô.” Anh bắt lấy cái chân đá loạn

của cô, “Ngày mai đến nhà cô cầu hôn trước.”

“Được được được, dù sao càng nhanh càng tốt, tôi không có ý kiến, anh buông ra

đi ~~” Cô cam chịu nói.

“Tuần trăng mật cô muốn đi đâu?” Tay anh sờ ngón chân của cô, ngón chân cô rất

ngắn, trông thật buồn cười.

“Còn phải đi tuần trăng mật sao? Này, tôi nhột!” Cô nhịn không được bật cười,

gã này đang đùa chân của cô, thật là chán mà.

“Đương nhiên.” Anh nắm lấy gót chân của cô, kéo cả người cô đến bên cạnh.

“Hay là anh đi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Một tay cô chống sàn nhà,

chân vẫn bị tên xấu xa kia túm lấy, tay còn lại giơ lên bảo đảm.

“Không được!” Anh nghiêng mình về phía trước, vỗ mặt của cô, “Cô không muốn đi

chơi sao?”

“Sẽ tốn nhiều tiền hơn.” Ngoạn vật tang chí (ham chơi mất cả ý chí), cô phải có ý thức về những ngày tháng gian nan khổ

cực.

“Cô không nói, tôi sẽ tự chọn địa điểm.”

“New Zealand, tôi muốn đi New Zealand.” Cô vội vàng vỗ vỗ cánh tay của anh.

“Vậy New Zealand! Cô muốn đi lúc nào?”

“Tháng Mười Hai, tôi nghe nói ở đó đang là mùa hạ, thời tiết rất dễ chịu.” Cô

có xem trên TV giới thiệu, phong cảnh ở đó


Duck hunt