
ĩ
phải giải quyết như thế nào?” Anh thấy cô đối với chuyện kết hôn của bọn họ rất
hời hợt, chỉ coi như chuyện ứng phó cho xong.
“Tôi rất cẩn thận, sẽ không bị phát hiện.” Cô cố gắng làm yên lòng anh.
“Không được.” Không bàn bạc gì nữa.
“Tôi đã hứa với cậu ta, hơn nữa cậu ta đã thanh toán tiền rồi; mà anh ngay cả
khoản đầu tiên cũng chưa đưa cho tôi, chờ anh thanh toán xong, chúng ta bàn lại
chuyện này.” Trên mặt cô viết bốn chữ “siêu cấp thực tế”.
“Em muốn bao nhiêu?” Cô gái này đúng là nhất quyết thấy tiền mới làm việc mà!
“Năm trăm vạn, chờ sau khi ly hôn, thì anh đưa tôi năm trăm vạn nữa.”
“Anh đã nói rõ với em rồi mà.” Anh vốn định một thời gian nữa mới cho cô biết,
nhưng theo tình hình hiện giờ thì, anh phải nói cho rõ ràng, “Cả đời anh cũng
sẽ không ly hôn với em.”
“Nè, không vui chút nào.” Khóe miệng của cô giật giật.
“Anh không phải người hay nói đùa, em đã gả cho anh, thì hãy ngoan ngoãn làm vợ
của anh.” Anh ngồi bên cạnh cô, vỗ vỗ khuôn mặt đang đơ ra của cô.
“Không phải là kết hôn giả sao?” Cô chua xót hỏi.
“Anh có nói là kết hôn giả sao?” Anh hỏi lại cô.
“Nhưng... Chính anh cũng không phủ nhận!” Trán của cô bắt đầu đổ mồ hôi, tim
đập mạnh.
“Anh quên nói thôi.” Anh cười như là rất hối tiếc vậy.
“Tôi lập tức đi giải thích với người nhà.” Cô lẩm bẩm một mình, tất cả vẫn còn
kịp chứ?
“Bọn họ sẽ cho rằng là vợ chồng cãi nhau, là em đang giận dỗi.” Anh nhìn thẳng
vào cô, “Em nghĩ bọn họ sẽ tin lời nói dối này sao?”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Cô kêu lên thảm thiết, giương mắt
nhìn anh: “Tôi có làm gì có lỗi với anh sao?”
A! Có... Cô rất nhiều lần xung đột với anh, mới có thể rơi vào kết cục hôm nay.
“Gả cho anh có gì không tốt? Em vẫn có thể sống cuộc đời em muốn, chẳng qua
thân phận em là người có chồng mà thôi.”
“Tôi thật sự đã kết hôn rồi...” Cô vẫn đang bị sốc nặng, không ngờ cô sống khôn
khéo hai mươi lăm năm rồi, nhưng đang ở thời kì tươi đẹp nhất của đời người lại
lơ mơ đem mình gả đi.
“Đúng, chúc mừng em.” Anh cuối đầu hôn lên mặt cô.
Bàng Tử Lê ôm mặt, hoảng sợ nhìn anh.
“Anh hôn bà xã mình thì có gì không đúng sao?”
Cô không cách nào bác bỏ hành vi vừa rồi của anh, bởi vì cô thật sự là bà xã
của anh, đầu óc rất rối loạn, bây giờ là ông trời muốn hại cô, cô nên làm thế
nào cho phải?
“Chờ một chút.” Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, “Có phải anh muốn ‘sửa chữa’
tôi nên mới kết hôn với tôi không?” Cô sẽ thành tâm xin lỗi anh, không biết anh
có rủ lòng từ bi chừa cho cô con đường sống hay không.
“Không phải.” Anh nựng mặt của cô.
Tại sao lại không phải! “Vậy anh muốn lợi dụng tôi làm công cụ kiếm tiền của
anh?” Mắt cô sáng ngời, bừng tỉnh ra, ừ ~~ vậy anh còn rất thông minh.
“Không phải.” Đầu của cô đúng là biết tưởng tượng đó!
“Trời ạ! Anh đừng làm tôi sợ được không?” Cô lấy hai tay che mặt, “Anh rốt cuộc
muốn như thế nào?”
“Anh muốn cưới em.” Anh nhàn nhạt nói.
“Nhưng... Tôi không muốn gả cho anh!” Cô không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của
Mạc Hạo Cấp, khóc thét lên.
Thật sai lầm...
Bàng Tử Lê ủ rũ ngồi trên giường, cô đi sai một bước, không nghĩ rằng lại mất
hết tất cả!
“Em trốn trong phòng làm cái gì?” Mạc Hạo Cấp bất đắc dĩ nhìn vợ mới cưới, cô đã
suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng cũng vẫn nghĩ không thông.
“Ly hôn đi!” Cô yếu ớt nói
“Đừng nói lẫy nữa.” Thấy cô lúc nào cũng nói ly hôn, khiến anh không thể không
bực bội.
Lúc này mới không phải nói lẫy...”Đây là tội lừa gạt, tôi muốn báo cảnh sát.”
Cô căm giận, cảm thấy rất bất công.
“Cũng chỉ có em mới bị lừa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Một trăm ngàn của tôi đâu?” Đã sai lầm rồi, cô muốn lấy tiền bồi thường trước,
không biết có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình hay không.
“Chúng ta là vợ chồng, tiền của anh là tiền của em, cho nên khoản tiền đó tạm
thời anh sẽ giữ.” Nếu như lúc này đưa cô một trăm ngàn, không dám đảm bảo cô sẽ
không ôm tiền chạy trốn.
Mặc dù hơi gian xảo, nhưng chỉ có thể làm như vậy.”Anh vốn dĩ không có tiền?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ông Mạc đã nói sẽ không cho anh bất cứ thứ gì, tuy anh
ta và anh Trọng Lương vừa mới mở công ty, nhưng lợi nhuận bao nhiêu cô đâu có
biết, không phải là anh ta muốn cô nuôi anh ta chứ?
“Những chuyện này em không cần lo lắng.” Anh nhéo mặt của cô, xem cô có thể
tỉnh táo lại không.
“Căn hộ này là của ai?” Không phải anh mạo nhận là đấng mày râu, giả vờ là mình
mua nhưng thật ra là đi thuê chứ?
“Em yên tâm ở là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh nhìn vẻ mặt thay đổi
của cô, tức giận nói.
Cho nên chẳng những cô không lấy được một trăm ngàn, còn vô tình đem gả mình
đi, tương lai của cô ngoài việc tự lập và cố gắng vươn lên, còn phải nuôi thêm
một con sâu gạo?!
Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là ham món lợi nhỏ mất cái lợi lớn!
“Em bị sao vậy?” Thấy cô vỗ vỗ đầu, anh vội đỡ lấy cô.
“Nhức đầu quá, bị anh chọc giận đó.” Do anh gây nên còn dám hỏi cô bị sao vậy.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh nhè nhẹ xoa trán cô, hình như cô ấy tự gây áp
lực lớn cho mình.
Cô lấy một tờ giấy ra, “Thu nhập