
không, một.”
Trần A Kiều hài lòng thi lễ nói, “Đông Phương đại nhân, phiền
đại nhân quan tâm đến Mạch Nhi giúp ta.”
“Nương nương dạy quá lời.” Đông Phương Sóc khiêm tốn đáp, ra
dáng một người lỗi lạc.
“Được rồi.” Lưu Triệt phất tay, “Đông Phương Sóc, ngươi lui
xuống đi.” Y xoay người về hướng A Kiều, khẽ mỉm cười.
“A Kiều tỷ, đã nhiều năm chúng ta không đi cùng nhau đến điện
Tuyên Thất rồi.” Lưu Triệt nói nhẹ nhàng, không dùng cách xưng hô tôn quý để tạo
khoảng cách mà thủ thỉ bằng giọng trầm ấm quyến rũ, vẻ mặt thoáng u buồn.
Ánh mắt Trần A Kiều tối lại. Điện Tuyên Thất này có trong ký
ức của A Kiều nên hiện giờ nàng có biết. Vào năm Kiến Nguyên thứ nhất, Lưu Triệt
vừa lên ngôi, A Kiều nhiều lần thường ngồi đến tận khuya với Lưu Triệt trong điện
Tuyên Thất để xem công văn. Lúc đó Lưu Triệt khí thế bừng bừng nói với nàng những
ý tưởng mạnh mẽ đối với quốc gia cho đến khuya rồi sau đó tắt đèn và đưa nhau về
điện Tiêu Phòng. Nhưng bây giờ nói về những điều đó thì còn có tác dụng gì?
Đêm đen sao vẫn dài vô tận, ngay trong cảnh cầm sắt hài hòa
thuở ban đầu đã ẩn chứa vô số sóng ngầm.
“A Kiều tỷ, lần này không phải là trẫm đến cung Trường Môn
đâu đấy.” Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt xoay người lại, đôi mắt lấp lánh
nhìn nàng đầy ý tứ.
“Hôm nay thiếp xuất cung”, Trần A Kiều cúi đầu, tránh ánh mắt
của Lưu Triệt, nói đều đều, “đi cùng Lăng nhi tới phủ Mạt Lăng hầu gặp được Đồ
phu nhân, Đan Dương hầu phu nhân và cả em gái Lưu Thiến của Lăng Nhi nữa.” Nàng
hiểu rằng lúc này Lưu Triệt nhất định đã biết chuyện nhưng vẫn kể hết một lượt,
quả nhiên nàng nghe thấy Lưu Triệt ừ khẽ một tiếng rồi hỏi: “Ừm, Nga Nhi vẫn khỏe
chứ?”
“Chính trị ổn định, cuộc sống thoải mái, Nga Nhi muội muội
dĩ nhiên là tốt rồi.” Nàng hài lòng nhận thấy trong đáy mắt y thoáng bừng lên một
đốm lửa. Lưu Triệt cứ thế từ từ lấn tới, miệng mỉm cười quyến rũ ma mị. Nàng thấy
không ổn, trong lòng bừng lên cảm giác báo động mãnh liệt, vừa định lui lại thì
đã bị Lưu Triệt thuận tay rút mất chiếc trâm cài tóc làm cho mái tóc đen nhánh
buông xõa xuống như dòng suối.
“Hôm nay trẫm mới phát hiện ra tóc của A Kiều cũng đen chẳng
kém tóc của Tử Phu chút nào!” Lưu Triệt nói khẽ, hai con ngươi lóng lánh như hạt
châu chợt bớt đi mấy phần sắc bén, nhìn nàng như nghĩ đến điều gì.
Họ Vệ phát nhờ mái tóc.
Vào năm Kiến Nguyên thứ hai, Lưu Triệt gặp Vệ Tử Phu, điều đầu
tiên khiến y mê muội chính là mái tóc của nàng ta.
Trần A Kiều có thể được sủng ái tới hơn mười năm, ngoài thân
thể cao quý thì dĩ nhiên là do nàng là một trang kiều mị tuyệt sắc. Mặc dù những
năm qua lưu lạc nhưng nàng có kiến thức về việc bảo dưỡng dung nhan của linh hồn
đến từ thời hiện đại mà phụ nữ ở thời đại này tuyệt đối không thể so sánh nổi.
Hơn nữa nàng rất sợ tuổi tác nên lại càng coi trọng giữ gìn. Bảy năm trôi qua,
nàng không những không hề già đi mà ngược lại da dẻ càng thêm mềm mại, tóc cũng
đẹp hơn, lúc buông xõa trông cứ như một dòng suối đen tuyền lấp lánh lay động
lòng người. Nhưng lúc này nghe Lưu Triệt so sánh mình với Vệ Tử Phu thì nàng cảm
thấy như bị sỉ nhục, lửa giận bừng lên trong lòng, cố gắng lắm mới áp chế nổi.
Nàng đột nhiên mỉm cười tươi tắn, thầm nghĩ hai người bọn họ thật đúng là ai
cũng chỉ nghĩ đến việc chọc giận đối phương làm thú vui. “Người thành đạt thấy
mọi thứ đều rực rỡ; người thất cơ lỡ vận thấy mọi chuyện đều tối tăm”, nàng nhẩn
nha nói, ngẩng đầu nhìn thẳng y, “Hoàng thượng có còn nhớ rằng ở trên lầu Thanh
Hoan Hoàng thượng đã nợ thiếp một yêu cầu không?”
“Ừm. A Kiều tỷ muốn trẫm tha cho đám người ở cung Trường Môn
ư?”, Lưu Triệt nắm lấy một lọn tóc của nàng, trong lòng bất an, hỏi nhỏ.
“Không”, A Kiều cười khúc khích. Nàng rút được lọn tóc ra khỏi
tay y thì mới thoải mái hơn đôi chút, “Thiếp ở bên ngoài quá lâu nên e rằng giờ
ở trong cung Trường Môn sẽ buồn phiền, vì thế xin Hoàng thượng đồng ý để cho
thiếp được tự do xuất cung.”
“Trẫm vẫn thích nghe A Kiều tỷ gọi trẫm là Triệt Nhi.” Giọng
của Lưu Triệt vang lên bên tai nàng thân thiết, hơi thở ấm áp thoảng qua bên
vành tai khiến Trần A Kiều bất giác bối rối, nàng lui lại một bước và nói:
“Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, đã nói ra thì không thể nuốt lời.”
Lưu Triệt nhìn nàng như không có gì, quay ra ngoài điện hạ lệnh,
“Cho những người ở cung Trường Môn kia đứng lên đi.”
“Nô tài tuân chỉ”, Thượng Vô Câu đứng ở bên ngoài cúi đầu
đáp.
“Đa tạ Hoàng thượng!”
“Trẫm vẫn muốn biết”, Lưu Triệt xoay người lại hỏi, “Ngày đó
ở lầu Thanh Hoan rõ ràng A Kiều tỷ có thể nhưng tại sao lại không nhận mặt trẫm?
Nếu nàng làm như vậy thì những năm qua Mạch Nhi, Sơ Nhi đã không phải chịu khổ
sở rồi.”
“Khi đó chắc gì Hoàng thượng đã chịu nhận thiếp.” A Kiều lắc
đầu, “Mà nếu thế thì thiếp và hai đứa nó sẽ lại làm người khó xử!” Nàng nói ngụ
ý sâu xa.
“Thì ra A Kiều tỷ nghĩ cho trẫm”, Lưu Triệt thốt lên, thoáng
có ý cười, con ngươi đen nhánh lại lấp lánh.
Mắt của Mạch Nhi rất giống y, nàng thầm nghĩ.
“Hôm nay nàng và Mạch Nhi đã quay trở về, Mạch Nhi chính