
nhớ
rằng nàng hồi còn bé đã từng học đàn một thời gian nhưng không yêu thích, thậm
chí còn đập cả cây cây đàn Thính Tuyết này xuống đất, trên giá cây đàn vẫn còn
lưu lại dấu vết từ lúc ấy.”
“Không đúng, là ở trên thân đàn, dấu vết đó còn lưu ở phía
bên tay trái.” Trần A Kiều lắc đầu, “Có thể là do quá lâu rồi nên Hoàng thượng
nhớ sai đó.”
“Vậy à”, Lưu Triệt đáp khẽ rồi sờ qua bên trái thân đàn, cảm
giác lồi lõm, quả nhiên có dấu tích.
“Khi đó, nàng học đàn, trẫm học địch[1'>, dường như rất bướng
bỉnh khiến sư phụ tức uất lên.”
[1'> Địch: Cây sáo thổi ngang gọi là địch.
“Rõ ràng Hoàng thượng thông minh hơn A Kiều nhiều, sao lại
phải khiêm nhường như thế chứ?” Trần A Kiều lơ đãng cúi người xuống, “Tạ sư phụ
dạy đàn vẫn thường nói chỉ cần thiếp có được một nửa trí thông minh và lòng
kiên nhẫn của Thái tử đã là tốt lắm rồi.”
Lưu Triệt im lặng, một hồi lâu mới xoay người nhìn nàng như
nghĩ đến điều gì, “Khi còn bé, Kiều Kiều ghét nhất là đọc sách, thế mà bây giờ
lại nhớ được dược tính của các loại dược liệu.” Y nhìn A Kiều bắt đầu đong đếm
phối hợp các loại dược liệu rồi tiến hành chế biến, nói vẻ bâng quơ.
“Khi còn bé, Triệt Nhi cũng là một cậu bé rất ngây thơ đáng
yêu, nhưng bây giờ biến thành cực kỳ lạnh lùng đa nghi. Con người phải thay đổi,
nếu không thì làm sao trưởng thành được chứ?”
“Ngồi xuống đi”, nàng chỉ vào chiếc ghế, huơ huơ thảo dược
trong tay, “Xức thuốc”
“A Kiều tỷ”, Lưu Triệt cũng không tức giận, gọi nàng một tiếng
rồi mới ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, “Triệt Nhi vẫn thích được nàng gọi mình
là Triệt Nhi.”
Cánh tay nàng chợt run rẩy, thiếu chút nữa bị nét tĩnh lặng
trong ánh mắt luôn sắc bén của người đàn ông này, ít nhất là trong khoảnh khắc
vừa rồi, đã nói thật với lòng mình.
“Bát nước đổ đi khó lấy lại.” Nàng mím môi, “Quá khứ vẫn là
quá khứ, xưng hô thế nào thì còn phải do tình cảm.”
…
“Đàn cho trẫm một khúc.”
“Sao? Yêu cầu này là Hoàng thượng lấy thân phận đế vương ra
lệnh cho thiếp sao?”
“Kiều Kiều”, y mở mắt ra, ánh mắt lóe lên sắc bén, “Nàng chớ
quên rằng trẫm vẫn là phu quân của nàng.”
“A”, nàng mỉa mai, “Nếu như thế thì thiếp cự tuyệt.”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt nheo mắt lại nhưng vẫn hết mực nhẫn nại,
“Nàng đừng khiêu khích trẫm quá mức.”
“Hai người thỏa hiệp với nhau là vì hy vọng sẽ nhận được hồi
báo từ đối phương.” Nàng nhìn thẳng vào mắt y, nói rành mạch từng chữ, “Hiện giờ
thiếp không cầu xin điều gì, cũng không có gì để mất đi, thế thì cần gì phải tự
ép mình phải nghênh đón người.”
Lưu Triệt vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng đang định thu về,
“Nhưng nếu trẫm không cho phép thì sao?”
Bàn tay Lưu Triệt rất nóng, rất kiên định, đó là một đôi tay
thuộc về đế vương nhưng lại không phải là đôi tay của người đàn ông mà nàng
nguyện ý yêu thương. “Hoàng thượng”, nàng nói chậm rãi, trong lòng tĩnh lặng
như nước, “Thiếp muốn gọi người đến dọn dẹp.”
Hai cặp mắt gần nhau trong gang tấc, vẫn là nét mi khóe mắt
quen thuộc đó nhưng cái nhìn đã biến đổi trở nên trong veo như nước, không phải
là cặp mắt luôn mang vẻ si mê trong ký ức trước kia. Lưu Triệt rốt cục đã có thể
tin tưởng sự lạnh lùng xa cách với y của Trần A Kiều ngay từ khi bắt đầu trở về
cung không phải là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà luôn luôn phản ánh ý thức chân
thật của nàng.
Theo Niếp Mông hồi báo, năm xưa, A Kiều sau khi bị trọng
thương đã được một gia đình nông dân cứu và vẫn luôn ở trong thôn xóm bên ngoài
thành Trường An, sau đó lần lượt gặp Tiêu Phương, Tang Hoằng Dương, Quách Giải,
Liễu Duệ, mãi đến khi sinh xong Lưu Mạch, Lưu Sơ thì mới theo sư phụ Tiêu
Phương trở về Đường Cổ Lạp Sơn. Lưu Triệt cúi đầu giấu đi vẻ u uẩn trong mắt. Nàng
cũng không phải trải qua chuyện gì quá đặc biệt nhưng sao lại có thể có một
linh hồn hoàn toàn mới như vậy chứ?
“Kiều Kiều”, y nhìn ra những mảng hoa cúc đang nở rực rỡ như
gấm ở bên ngoài khung cửa sổ, “Dường như từ nhỏ nàng đã thích hoa cúc.”
“Dĩ nhiên”, Trần A Kiều mỉm cười ngâm nga:
“Đâu phải muôn hoa ưu ái cúc,
Hoa này tàn hết chẳng còn hoa.”
“Dường như hoa cúc tàn rồi còn có hoa mai mà”, Lưu Triệt
nhìn nàng, ý cười hiện lên trong mắt, nói nhẹ như gió thoảng.
Thu về đóa đóa tựa Đào gia
Rộ khắp bên hiên bóng cũng tà
Đâu phải muôn hoa ưu ái cúc
Hoa này tàn hết chẳng còn hoa
“Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người hỏi, “Không còn sớm nữa,
có nên lên đường hồi cung hay không?”
Lưu Triệt khẽ gãi cổ, do dự, “Vậy đi, đợi… ngày mai trở về
cũng được.”
Huân hương vẫn tỏa ra thoang thoảng từ miệng con thú ngọc ở
trong góc phòng. Bên ngoài lầu Mạt Vân, mặt trời đỏ rực đang khuất dần về phía
tây, đổ bóng chiều lên khắp phủ Đường Ấp hầu trông đẹp đẽ mà u uẩn. Hoa cúc nhuộm
dưới nắng chiều cũng ánh lên vẻ tươi đẹp mà cô liêu.
“Hoa khi nở rộ… cũng tựa không có hoa sao?”, Lưu Triệt khẽ
chép miệng rồi hỏi, “Trần nương nương đâu?”
“Sau bữa tiệc chúc thọ, Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng
từ biệt trở về Trường Môn. Trần nương nương ra tiễn, khi quay về nói không muốn
quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, nên tự trở về chỗ