
n gọi Trưởng công
chúa gì nữa. Tế Quân vốn là quận chúa hoàng tộc, hôm này lại nhận
thêm cha mẹ nuôi hiển hách như vậy thì hãy gọi ta một tiếng là bà
đi.”
“Trưởng công chúa còn trẻ như thế này”, Lưu Tế Quân
không đồng ý, “Tế Quân e rằng gọi như thế sẽ làm Trưởng công chúa
già đi đấy.”
Mọi người trong cung điện tức thời cùng bật cười.
Lưu Tịnh quay sang nói với Kim Nga, “Hãy nhìn mà xem, cô con gái mới
của cháu này, mồm miệng mới láu lỉnh làm sao.”
“Thái hậu nương nương!” Nội thị Minh Đạt khom người
bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương và Vệ Trường công chúa, Dương Thạch
công chúa tới thỉnh an.”
Hắn chưa dứt lời thì Vệ Tử Phu mặc bộ trang phục
hoàng hậu đã nâng tay áo thướt tha bước vào trong điện, mỉm cười bái
chào, “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Hoàng hậu đứng lên đi.” Vương thái hậu xua tay, hỏi,
“Cứ Nhi đâu rồi?”
“Hôm nay có bão tuyết, Cứ Nhi từ Bác Vọng hiên trở về thì bị
nhiễm lạnh, sau đó uống một ít canh gừng rồi phát sốt, giờ đang nằm ngủ.”
“Như vậy cũng được.” Thái hậu gật đầu, “Chớ để giống như năm
ngoái khiến ai gia phải lo lắng.”
Ánh mắt Vệ Tử Phu ảm đạm, nếu năm ngoái Lưu Cứ không bị bệnh
nặng thì Trần A Kiều sao thành công được. Tuy trong bụng nàng ta oán hận nhưng
ngoài mặt vẫn dịu dàng, “Cứ Nhi làm cho mẫu hậu phải lo lắng. Tử Phu sẽ săn sóc
tốt không để xảy ra chuyện nữa.”
“Tế Quân tham kiến Hoàng hậu nương nương, Vệ Trường công
chúa, Dương Thạch công chúa.” Lưu Tế Quân ở bên bái chào theo đúng lễ nghi
trong cung.
“Đây chính là Tế Quân quận chúa đó ư?” Vệ Tử Phu nhìn sang,
“Quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Phỉ Nhi”, nàng ta xoay người lại, “Chẳng phải là con thường
than vãn rằng ngoài mấy chị em bọn con ra thì trong cung không có công chúa nào
cùng độ tuổi hay sao. Hôm nay có Tế Quân nữa là tốt rồi. Con và Vân Nhi phải
quan tâm thật tốt đến Quận chúa Tế Quân đó.”
Lưu Phi nhoẻn miệng cười, cất tiếng vâng dạ rồi vẫy tay thân
mật với Lưu Tế Quân, “Tế Quân muội muội, ta và Vân Nhi dẫn muội đi xem cung Vị
Ương nhé.”
Lưu Tế Quân thầm cau mày, nhưng thấy Thái hậu và Kim Nga đều
đồng ý thì đành phải đi theo.
“Từ cung Trường Nhạc đi về hướng tây chính là cung Vị Ương.
Tế Quân, khi nào muội rảnh rỗi thì tỷ dẫn muội đến xem điện Tiêu Phòng của
chúng tỷ. Điện Tiêu Phòng đẹp lắm.”, Lưu Vân hào hứng.
“Tế Quân cảm ơn ý tốt của Dương Thạch công chúa.”
“Tế Quân muội muội thật đáng thương”, Lưu Phi thở dài, “Nếu
không phải… thì muội cũng vẫn còn là quận chúa của một nước, không cần phải ăn
nhờ ở đậu. Bây giờ Phi Nguyệt cô cô và Đan Dương hầu tiếp nhận muội cũng là xứng
đáng.”
“Vệ Trường công chúa”, Lưu Tế Quân nhướng mắt, nghiêm mặt,
“Nếu thật là phụ vương Tế Quân mưu phản mà tới tình trạng bây giờ thì Tế Quân
không còn gì để nói. Tế Quân giữ vững thân phận của mình, cố hết sức làm bổn phận
của người con gái. Nhưng nếu vì thù nhà mà Tế Quân mang lòng oán giận thì đó lại
là điều không phải của Tế Quân.”
Lưu Phi sững người nhìn cô bé trước mắt, tuy thân hình gầy
guộc nhưng sống lưng thẳng tắp.
“Muội muội có thể nghĩ được như vậy”, cô đánh trống lảng, “Tất
nhiên là tốt rồi.”
Điện Tuyên Thất.
“Cái gì”, Lưu Triệt hưng phấn hỏi, “Cô bé kia đúng thật đã
nói như thế sao?”
“Đúng là như vậy.” Dương Đắc Ý khom người đáp lời.
Giang Đô quận chúa thân thế phức tạp, tuổi còn nhỏ nhưng rất
lanh lợi. Lưu Triệt nghi ngờ, “Nhưng Trần hoàng hậu không quen biết Lưu Tế Quân
thì làm sao lại nhắc tới cô bé với phu nhân của Đan Dương hầu được chứ?”
“Việc này…”, Niếp Mông lưỡng lự, “Ngày trước sống ở bên
ngoài cung, Trần nương nương đã từng đến Giang Đô một thời gian, tuy không vào
phủ Giang Đô nhưng chắc cũng nghe người Giang Đô nhắc tới tiểu Quận chúa.”
Lưu Triệt không tin, một quận chúa của vương gia chư hầu chỉ
ru rú xó nhà thì có thể có được bao nhiêu danh tiếng mà lưu truyền bên ngoài chứ?
“Việc xây dựng phủ đệ Trưởng công chúa cho Trưởng công chúa
Phi Nguyệt tiến hành thế nào rồi?”
“Chắc cũng sắp xong rồi”, Dương Đắc Ý khom người đáp, “Xây ở
bên cạnh phủ Mạt Lăng hầu, do Tang Hoằng Dương đại nhân cung ứng tiền và lương
thực.”
“Như vậy là được rồi.” Lưu Triệt gật đầu, “Ngoài ra, chuyển
lời tới phu nhân Đan Dương hầu là cần phải cảm ơn Trưởng công chúa Phi Nguyệt
cùng Trần hoàng hậu thúc đẩy việc này, bảo cô ta khi rời khỏi cung Trường Nhạc
thì đừng ngại dẫn Lưu Tế Quân đến cung Trường Môn một chuyến.”
Cung Trường Môn.
Tuyết rơi dày đặc mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng ngừng.
Trần A Kiều nhìn mặt trời mùa đông lấp ló xuất hiện, khẽ thở dài. Nàng cứ tập
trung suy nghĩ suốt mấy ngày nay xem mình rốt cuộc là như thế nào ở trong thời
đại này. Vua nắm thiên hạ, Lưu Triệt chỉ cần nói một câu đã khiến cho nàng
không thể làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lưu Lăng thu nhập đồ đạc chuẩn
bị chuyển ra bên ngoài ở.
“Được rồi”, Lưu Lăng vỗ vỗ vào má nàng, “Cũng không phải là
sinh ly tử biệt gì, sau này vẫn có thể lén xuất cung