
g thật tốt để sau này bảo vệ cho mẫu
thân và tỷ tỷ, còn cả cháu trai trong bụng tỷ tỷ nữa.”
“Vâng.” Tiểu Hổ Tử gật mạnh đầu. Thân đại nương từ bên ngoài
mang thuốc dưỡng thai đi vào, bật cười nói, “Con đó, huyên thuyên vừa thôi.” Bà
cũng không tin Hàn Nhạn Thanh có cách kiếm sống nuôi cả nhà nhưng vì cảm động
trước tâm ý của nàng cũng không đành lòng trách móc, quay sang bảo Tiểu Hổ Tử,
“Đi chơi đi!”
Tiểu Hổ Tử lập tức chạy biến, Hàn Nhạn Thanh cau mày nhìn
bát thuốc. “Khổ quá đi”, nàng nhìn Thân đại nương vẻ đáng thương, nói giọng
nũng nịu.
“Không nói nữa!” Thân đại nương vô cùng kiên trì, “Con mang
thai chưa lâu, lại còn long đong lận đận mãi nên nhất định phải an thai thật tốt…
Nếu năm đó có Tiêu tiên sinh ở đây thì chắc con gái mẹ cũng không bị…”
Nàng vội vàng đỡ lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch rồi
nói nhanh, “Nghĩa mẫu, con đi xem đám thợ có lười biếng hay không.” Dứt lời liền
giả bộ như không nghe thấy tiếng Thân đại nương gọi với theo, chạy luôn một mạch.
Hàn Nhạn Thanh giành lấy việc thiết kế nhà mới. Nàng biết rõ
Tiêu Phương có ý đồ tránh tai họa nên phòng ốc nhìn từ bên ngoài tuyệt đối
không được có vẻ khác thường, thậm chí cả đại đường[1'> cũng vậy, nhưng nội viện
thì phải do nàng tự mình định đoạt. Đám thợ được mời tới xây dựng bị nàng hành
hạ đến thê thảm, đã từng kín đáo ám hiệu Tiêu Phương là không nên để người nhà
can thiệp vào chuyện này. Tiêu Phương chỉ cười cười chứ không nói gì, bọn họ
sau đó càng bị Hàn Nhạn Thanh hành hạ nhiều hơn, cũng may mà tiền công trả rất
đầy đủ. Hàn Nhạn Thanh lấy tiền của Tiêu Phương ra trả không hề tiếc rẻ. Thỉnh
thoảng Thân đại nương đưa cơm tới thấy thế thì sợ hết hồn hết vía, một mực
khuyên nàng phải dè sẻn hơn. Nàng chỉ thản nhiên cười bảo không cần phải lo đến
chuyện này, cũ không đi thì mới sẽ không đến. Cuối cùng, khi phòng ốc đã dựng
xong thì ngay cả đám thợ cũng không khỏi ồ lên kinh ngạc. Từ bên ngoài nhìn vào
thì đó chỉ là một căn nhà nông thôn có mấy dãy phòng nối liền lại với nhau nằm
giữa thôn xóm trên vùng đất vàng mênh mông không có gì đáng phải để ý. Đại đường
chiếm diện tích khá lớn, sắp xếp mấy bộ bàn ghế theo tập quán của người ở nông
thôn. Nội viện được thiết kế gồm phòng bếp, phòng chủ, hai chái nhà phía đông
và phía tây, nhà thuốc, đình viện. Hàn Nhạn Thanh bảo bọn họ dùng một thứ không
biết được điều chế thế nào, gọi là vôi, quét lên tất cả những bức tường bên
trong, trắng mịn, sờ tay vào cảm giác lạnh như băng, lại nhẵn nhụi như gương.
Chái nhà thậm chí còn xa xỉ tới mức lát nền bằng gỗ lim được đánh dầu bóng
loáng, đi chân trần lên mát rượi, cực kỳ thoải mái.
[1'> Đại đường: Gian phòng lớn dùng để tiếp khách.
Hàn Nhạn Thanh còn bảo bọn họ dựng một lầu trúc trong nội viện,
trước lầu đào một cái hồ nhỏ, gieo trồng mầm sen mong đợi vào một sáng ngày hè
xanh thẳm, mở cửa sổ lầu trúc sẽ thấy chuông gió ngân nga trên mái hiên, hoa
sen nở rộ trong hồ, một trận gió thổi qua làm lá sen đung đưa soi bóng xuống mặt
nước trong veo…
Từ lúc thiết kế nàng đã nghĩ tới cảnh này, nhìn Tiêu Phương
cười rạng rỡ, “Sư phụ thấy thế nào?”
“Rất tuyệt vời. Lộng Triều thích lắm đấy.” Tiêu Phương chắp
tay đứng trên đình viện đã được hoàn thiện xong cười nói. Gió nhẹ thoảng qua
làm mấy lọn tóc trên đầu hắn bay phất phơ, trông tuấn tú không gì sánh được.
Nàng xoay người lại thì thấy Lộng Triều đi ngang đi dọc trên
hành lang khu chái nhà ngó ngó nghiêng nghiêng, sờ sờ nắn nắn, dáng vẻ quả
nhiên là thích thú tới cực điểm. Tiêu Phương mỉm cười nhìn bộ dạng vui vẻ của Lộng
Triều, nói vẻ không để ý, “Chúng ta hình như không còn nhiều tiền lắm.”
Nàng vỗ vỗ tay, cười hồn nhiên, “Đúng vậy nhỉ.” Nàng nghĩ ngợi
một lát, vẫn chưa tính xong, lấy mớ tiền Tam Thù[2'> còn thừa ra đếm đi đếm lại
rồi nói, “Chỉ còn hơn ba xâu thôi.
[2'> Tiền Tam Thù: Tiền xu cổ của người Trung Quốc, được đúc
vào năm đầu tiên của niên hiệu Kiến Nguyên thời Hán Vũ Đế.
Hắn nhìn chiếc lúm đồng tiền tròn xoe của nàng, lắc đầu thở
dài vẻ hơi bất đắc dĩ.
Khi nhà mới làm xong thì cũng gần đến cuối năm Nguyên Quang
thứ năm.
Hàn Nhạn Thanh dần dần cảm thấy cuộc sống của ba thầy trò bọn
họ đã đến bước đường cùng. Vị sư phụ thần tiên của nàng không chỉ có phong độ
thần tiên mà cả tâm địa cũng thần tiên, mặc dù y thuật vô cùng cao minh nhưng
thường ngày chẩn bệnh bốc thuốc, nếu thấy bệnh nhân cùng khổ thì đừng nói là
thu tiền chẩn mạch mà đến thuốc có khi cũng cho không. Như vậy không phải là
không tốt, nhưng nếu cứ tiếp tục mãi thì nghèo nhất thôn chẳng phải là ai khác
mà chính là ba thầy trò bọn họ.
Tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì vạn điều
đều không thể, quả thật ở bất cứ nơi nào thì những lời này cũng là chân lý. Hàn
Nhạn Thanh liền tính toán, nếu không thể tiết kiệm thì chỉ còn cách mở cửa
hàng.
Nói đến mở cửa hàng thì từ khi đến Tây Hán tới nay, nàng vẫn
mang một tâm bệnh. Nàng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của mẹ nên rất thích uống trà,
thích đến mức không có thì không xong. Nhưng trà của triều Hán thật sự nàng nuốt