
không nổi. Kể cả loại trà Kỳ Sơn danh tiếng nhất mà Tiêu Phương hiện đang uống,
dưới mắt nàng cũng quá thô thiển đắng chát.
Vì thế ngay từ đầu nàng đã trông cậy vào việc sao trà, vừa
có thể cho mình thưởng thức, vừa có thể lấy lòng sư phụ, lại còn có được một
chút tiền để ra, cớ sao lại không làm? Nhưng khi thân hình dần nặng nề, tay
chân cũng không nhàn rỗi thì nàng mới nhận ra rằng việc này không phải đơn giản
như trong tưởng tượng. Chưa nói là nàng chỉ biết uống trà còn kiến thức về kỹ
thuật sao trà chỉ là nửa vời. Chính nàng cũng biết rằng vùng trồng trà chính của
thời kỳ này mới chỉ ở Ba Thục, dần dần lan tới kinh đô, những nơi khác thậm chí
còn chưa có thói quen trồng trà.
Nàng mất rất nhiều thời gian mới tìm được một vườn trà trên
núi bên ngoài thành Trường An, liền dẫn Lộng Triều tới hỏi. Chủ vườn quan sát
nàng từ đầu đến chân mấy lần rồi nói, “Bây giờ đã vào mùa đông, mà trà lại chỉ
hái vào hai mùa xuân hạ, phu nhân đến vào lúc này chẳng phải là phí công ư?”
“Thế cũng chưa chắc”, Hàn Nhạn Thanh điềm nhiên, “Lá trà mùa
xuân sắc xanh mềm, hương vị tươi mát, mùa hè sắc trà tím hơn một nửa, vị chát,
còn trà mùa đông thì hương vị đậm đà, mùi thơm ngào ngạt, đó mới thật là tốt.”
“Thì ra là thế”, chủ vườn chán nản phẩy tay, “Thật ra thì
khí hậu Trường An không thích hợp để trồng trà, trà trong vườn của ta cũng
không phát triển tốt. Nếu phu nhân thật sự cần thì cứ hái tùy thích. Vả lại trà
mùa đông không đáng giá mấy nên không phải trả tiền đâu.”
“Vậy thì đa tạ tiên sinh”, Hàn Nhạn Thanh vui vẻ.
Mấy ngày này thời tiết tốt, khắp núi đồi toàn là trà lá nhỏ
sum suê. Đang mùa đông, vườn trà tĩnh mịch không có lấy một bóng người. Hàn Nhạn
Thanh chọn mấy đám trà xanh tốt, ngắt lấy một ôm lá.
“Hái để làm gì chứ?”, Lộng Triều đứng chờ mãi không nhịn được,
hỏi giọng buồn bực.
“Về chế trà uống chơi”, nàng đáp.
“Trà?”, Lộng Triều ngây người, liên tưởng đến thứ nước trà Kỳ
Sơn đen sì sì Tiêu Phương thường uống, chán chường chau mày, “Ở nhà vẫn còn, cần
gì phải phiền phức như vậy.”
Hàn Nhạn Thanh bật cười, quay lại trấn an, “Thôi được rồi,
nhanh tay chút đi. Lộng Triều ngoan, về nhà rồi chính tay ta làm vài món cho
ngươi ăn.”
Lộng Triều nghi hoặc nhìn nàng rồi hỏi luôn, “Ngươi biết làm
sao?” Hàn Nhạn Thanh bực mình, gắt gỏng, “Ngươi có bản lĩnh thì đến lúc đó đừng
có mà ăn.”
Hắn ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu mình đắc tội rồi nên vội
nói lấy lòng, “Nhạn Thanh tỷ tỷ, để ta mang giúp bó lá này về nhé.” Nàng nghe vậy
thì bật cười khanh khách.
Phương pháp chế biến trà từ sau thời Đường cũng không có gì
khác ngoài mấy trình tự gồm sao trà, vò lá, sấy khô. Hàn Nhạn Thanh chia số lá
trà hái về làm ba phần để phòng trường hợp thất bại. Cũng may là nhà bếp của
Tiêu phủ được xây dựng theo yêu cầu khắt khe của nàng nên luôn có đầy đủ các loại
vật dụng.
Nàng bỏ lá trà vào chảo, sao lên để giảm bớt hơi nước, vò
cho thành hình, từ từ phơi gió, cuối cùng sấy bằng lửa nhỏ. Do chưa nắm được
cách điều chỉnh lửa trong khi sấy nên thất bại hai lần, cuối cùng cũng sao được
cách trà miễn cưỡng có thể coi là tạm hài lòng.
Hôm đó, Tiêu Phương đang đọc sách ở thư phòng chợt nghe thấy
tiếng bước chân Hàn Nhạn Thanh đi ngoài hành lang, giọng cười trong trẻo như
chuông ngọc. Thời gian này Hàn Nhạn Thanh thường cùng Lộng Triều hí hoáy gì đó,
hắn cũng biết đôi chút nhưng không nói mà chờ xem nàng làm ra cái thứ gì.
“Sư phụ”, Hàn Nhạn Thanh dùng chân đá cho cánh cửa mở ta,
dài giọng gọi. Tay nàng bưng một chiếc khay, bên trên là một chén trà nhỏ nóng
nghi ngút.
Tiêu Phương hơi buồn cười, “Cô đang làm cái gì đó?”
“Sư phụ, đệ tử nghe nói người thanh bạch đạm bạc, chỉ thích
uống trà, hơn nữa không phải là trà Kỳ Sơn thì không uống”, Hàn Nhạn Thanh học
hắn ngồi quỳ trước án[3'>, đưa mắt liếc qua chén trà nhỏ bên tay hắn: “Có phải
thế không?”
[3'> Án: Cái bàn dài.
Hắn nâng chén trà lên, “Vậy thì sao?”
“Không sao cả”, nàng làm bộ vô tình, cũng nâng chén trà mình
mang đến lên, chậm rãi mở nắp nhấp một ngụm. Hương trà thoang thoảng lan tỏa
tràn ngập thư phòng.
“Người xem cái thứ trà Kỳ Sơn của mình đi, nhìn vào đen
ngòm, vừa đắng lại chát, nhìn qua đã biết không dễ uống. Đúng không?”
Tiêu Phương đang bưng trà, tay bỗng nhiên cứng ngắc, khóe miệng
dường như co giật, lén nhìn vào chén trà Kỳ Sơn nổi tiếng nhất đương thời. Nghe
Hàn Nhạn Thanh nói vậy, hắn đặt chén trà xuống, thật sự cũng có chút uống không
vào.
Hàn Nhạn Thanh mặt tươi như hoa, bưng chén trà trong tay đến
trước mặt hắn, nói như thể đang hiến bảo vật, “Đây là trà đệ tử cùng Lộng Triều
hái từ vườn về, đệ tử ở phòng bếp nghiên cứu bao nhiêu ngày mới chế ra, người nếm
thử xem.”
Hắn làm như lơ đãng nhìn lại, ngón tay thon dài nâng chén
trà như cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, bên trong chiếc chén trắng tinh, búp
trà xinh xắn nở bung thành hình lá từ từ chìm xuống, nước trà xanh ngát, hương
trà nồng lên tận mũi.
Hắn ho khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, “Cô lấy
thêm cho ta một chén đi.”
“A?”, nàng ngạc nhiên hỏi