
̣n một bước lên trời như vậy ở trong cung Vị Ương này.”
Lý Chỉ mỉm cười đáp, “Chẳng phải Vệ hoàng hậu năm xưa cũng là một
người phu nhân nho nhỏ rồi thăng chức lên sao?”
“Nhưng khi đó Vệ hoàng hậu đã sinh được hoàng tử duy
nhất cơ mà”, Văn Tâm ấm ức không phục.
“Nói như người”, Lý Chỉ dừng bước, cân nhắc rồi
hỏi, “cũng có lý. Vị tiệp dư mới kia tên là gì?”
“Nghe nói là họ Doãn, tên Giai La. Là người được
Trưởng công chúa Quán Đào tiến vào cung năm ngoái để chăm sóc Công
chúa Duyệt Trữ.”
“Nam có giai mộc, gọi là đằng la”, Lý Chỉ khe khẽ
ngâm nga, “Tên rất hay, chắc cũng phải là một cô gái mà ai trông thấy
cũng muốn yêu thì mới có thể vượt mặt Trần hoàng hậu được.”
“Phì”, Văn Tâm bĩu môi, “Nghe nói chẳng qua chỉ ở mức
trung bình khá, so với Trần hoàng hậu còn kém xa.” Cô liếc thấy sắc
mặt chủ nhân liền vội vàng bổ sung, “Đương nhiên là kém hơn chủ nhân
nhiều.”
“Cái con nha đầu này”, Lý Chỉ phì cười.
“Chỉ có Trần hoàng hậu kia mới là khó coi”, Văn Tâm
nói vẻ suy tư, “Mới vừa được sủng hạnh thế mà Hoàng thượng lại lấy
một nô tỳ sinh ra trong phủ Đường Ấp hầu từ trong cung của baà ta đi
theo, khác nào là giáng một cái tát giữa mặt bà ta.”
“Chuyện này cũng thật bất ngờ”, Lý Chỉ cười yếu
ớt, ánh mắt hiện lên vẻ không giải thích được, “Trước đây xem thái
độ của Hoàng thượng đối với Trần hoàng hậu thì ra cho là Hoàng thượng
muốn nâng niu nàng ta trên tay thật lâu, thế mà không ngờ chỉ một đêm
đã trở mặt. Văn Tâm”, nàng vội hỏi, “Có ai biết chuyện Trần hoàng
hậu được sủng hạnh ở cung Trường Môn đêm qua hay không?”
Văn Tâm xua tay đáp, “Người đi theo Hoàng thượng tới
cung Trường Môn vốn đã rất ít, huống chi Hoàng thượng còn đuổi hết
mọi người ra ngoài. Nghe nói chỉ có Dương Đắc Ý công công chờ ở
ngoài điện, mà Dương công công thì luôn rất kín miệng.”
“Thế thì”, Lý Chỉ xoay người lại, cau mày tạo thành
một nếp nhăn nho nhỏ, “sau khi Hoàng thượng rời cung, trong cung tất sẽ
dậy sóng.”
“Sao cơ ạ?” Văn Tâm kinh ngạc hỏi lại.
“Ngươi không cần biết.” Lý Chỉ khoát tay, “Chúng ta
chỉ cần nhìn cho kỹ mà thôi.”
Nếu Hoàng thượng rời khỏi, Thái hậu thì lại ít khi
quan tâm đến cung Vị Ương, như vậy thì quyền uy nhất trong cung Vị Ương
rộng lớn này chính là Vệ hoàng hậu. Cho dù Vệ Tử Phu nổi danh là
hiền thục ôn hòa cẩn thận và đã ẩn nhẩn lâu như vậy nhưng liệu có
dễ dàng bỏ qua một thời cơ hiếm có như thế này không?
Ngày mồng Một của năm Nguyên Thú thứ nhất, Hoàng đế
dẫn vị tiệp dư mới được phong đi tới Thượng Lâm Uyển khiến cho không
ít người phải kinh ngạc. Nhưng Hoàng thượng từ khi nắm được thực
quyền tới nay vẫn luôn chuyên chế độc đoán, không nghe theo ý kiến của
ai, cũng may là chấp chính còn khá nghiêm minh quyết đoán khiến mọi
người bái phục. Những người hay biết liền suy đoán chuyện cung Trường
Môn đêm hôm đó sinh động như thật.
Ngày đầu tiên năm mới, Trưởng công chúa Quán Đào
cũng tới cung Trường Môn thăm con gái đã cách biệt khá lâu.
“A Kiều”, bà trông thấy con gái mặc chiếc áo lông
dày nặng nề đang ngồi ở trong điện nhàn nhã uống trà xanh thì nheo
mắt lại. Mặc dù A Kiều không cố tình nhưng những biến đổi dù nhỏ
nhặt trên thân thể nàng làm sao có thể che mắt được người đã nuôi
nấng mình.
“Mẫu thân”, Trần A Kiều quay đầu lại, vui vẻ chào
hỏi.
“Con”, Lưu Phiếu nghi ngờ hỏi, “và Triệt Nhi rốt cuộc
là như thế nào?”
Nụ cười dần tắt trên gương mặt A Kiều, “Mẫu thân cần
gì phải hỏi chứ?” Nàng quay mặt đi.
Trưởng công chúa Quán Đào lại cảm thấy đau lòng, cố
gượng cười nói, “Con không muốn nói thì mẫu thân cũng không hỏi nữa.
Chỉ tiếc là cái con tiện nhân Giai La kia”, bà nói giọng oán hận,
“lại không chịu nhớ ân đức phủ Đường Ấp hầu đã chứa chấp cả nhà
nó. Nó đã bất nhân thì ta cũng bất nghĩa.”
A Kiều kinh ngạc nhìn mẫu thân, nói, “Thật ra chưa
hẳn là Giai La đã nguyện ý như vậy. Mẫu thân bảo cô ấy phải thế
nào, chống lại ý chỉ của Hoàng thượng sao?”
“A Kiều”, Lưu Phiếu khá bất ngờ, “Con trước nay vẫn
không chịu được cảnh Triệt Nhi dẫn người con gái khác đi ngay dưới
mắt mình cơ mà. Con làm sao vậy?”
A Kiều nhẹ nhàng đáp, “Con đã nhận ra, mẫu thân còn
chưa nhận được ra sao? Mẫu thân xem, năm xưa con truy cứu Vệ Tử Phu thì
đã nhận được kết quả gì. Huống chi là Giai La sẽ không trở thành
một Vệ Tử Phu khác được.”
“Chẳng lẽ…”, Lưu Phiếu vẫn oán hận, “Cứ như vậy bỏ
qua cho cô ta sao?”
“Nếu không thì mẫu thân nghĩ phải làm