
u lo không nói rõ ra
được. Một người con gái hèn mọn như cô thì tại sao lại có thể lọt
vào mắt bậc đế vương khác hẳn một trời một vực cơ chứ?
Cô tự biết rằng mình không xinh đẹp hơn người. Lúc
đầu hầu hạ Công chúa Duyệt Trữ ở Chiêu Dương điện, cô được gặp mặt
nhưng khi đó Hoàng thượng cũng không hề chú ý đến cô. Cô suy nghĩ
suốt mấy canh giờ trên đường từ cung Vị Ương đến Thượng Lâm Uyển mà
vẫn không thể nào tìm ra manh mối.
Lưu Triệt ngoảnh đầu ra lệnh, “Đưa Doãn tiệp dư đến
điện Trường Trữ, những Kỳ Môn quân còn lại đi theo trẫm.” Y tung mình
cưỡi lên con ngựa do giám mã đưa đến, phi thẳng đi không hề quay đầu
nhìn lại nữa.
Giai La thấy ấm ức nhưng không dám để lộ ra, chỉ đi
theo người dẫn đường tới điện Trường Trữ. Thượng Lâm Uyển chính là
vườn ngự uyển do Lưu Triệt chú tâm xây dựng với những chỗ xa hoa đẹp
đẽ không kém cung Vị Ương. Điện Trường Trữ thì tất nhiên là không cần
phải nói, cũng rất ấm áp. Cung nữ mang tới cho cô một chiếc áo lông
cáo, cho miệng nói, “Nương nương khoác thêm vào đi.”
“Ừ.” Doãn Giai La liền nhận lấy khoác lên người rồi
ngồi xuống trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình. Rõ ràng là vẫn
giống hôm qua nhưng hôm nay được ăn mặc lộng lẫy, cô trở nên kiều diễm
gấp mấy lần. Cô thầm vui mừng nhưng nhớ tới dung nhan của Trần A Kiều
thì liền thấy nhạt đi.
“Ngươi tên gì?” Cô trông thấy người thị nữ có gương
mặt khá là linh lợi bèn hỏi.
Người thị nữ liền quỳ gối bẩm, “Nô tỳ tên là Dao
Sinh, là thị nữ của điện Trường Trữ lo về trang phục cho Tiệp dư
nương nương trong những ngày tới.”
Doãn Giai La mỉm cười gật đầu nói, “Nếu ngươi tận
tâm hầu hạ, ta tất sẽ không bạc đãi.”
Nàng chưa từng nói như vậy trước mặt người khác nên
lúc này không khỏi lo lắng rằng nói như vậy có đủ hay không. Cũng may
là Dao Sinh làm như không biết lai lịch của nàng, cung kính khom người
đáp, “Dạ!” Giai La nhất thời không che giấu nổi, cười thầm, phảng phất
cứ như thật sự là một tiệp dư nương nương có nền tảng gia đình hùng
hậu. Đêm rất muộn Lưu Triệt mới trở về. Giai La ở trong điện Trường
Trữ nghe tiếng Hoàng thượng xuống ngựa, tiếng Dương công công căn dặn
mọi người từ đằng xa cho tới khi đến gần. Khi tiếng giày của bậc đế
vương bước lộp cộp ở trên hành lang Thượng Lâm Uyển thì Giai La lại
thấy luống cuống chân tay, vội vàng đứng dậy chờ Lưu Triệt vào trong
điện thì nhún mình bái chào, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Dưới ánh nến, nghe tiếng Lưu Triệt trả lời nhàn
nhạt tựa hồ có điều không vui, cô thấp thỏm ngẩng đầu nhìn lên, áo
lông cáo trên vai tuột xuống, lọt vào trong đôi mắt đen nhánh sắc sảo
của Lưu Triệt.
“Giai La!” Lưu Triệt cúi xuống ôm lấy, Giai La dịu
dàng ngoan ngoãn khép hàng mi.
Đêm ở Thượng Lâm Uyển cũng sâu thẳm và lạnh lẽo
giống như cung Vị Ương.
Hoàng thượng tới Thượng Lâm Uyển chưa được mấy ngày
thì Thái hậu lại tái phát bệnh cũ, đầu càng lúc càng đau, nghiêm
trọng đến mức không còn nhìn thấy gì cả. Không có Hoàng thượng,
người làm chủ trong cung Vị Ương là Hoàng hậu Vệ Tử Phu vội vàng
rời điện Tiêu Phòng để hầu hạ bên giường bệnh Vương thái hậu, một
mắt truyền các thái y vào hội chẩn, một mắt phái người phi ngựa
bẩm báo Hoàng thượng ở Thượng Lâm Uyển. Lưu Triệt nghe tin thì rất
ngạc nhiên nhưng vẫn sắp xếp, “Mời Tiêu Phương tiên sinh của Tử Dạ y
quán vào cung chữa bệnh cho Thái hậu.” Dương Đắc Ý cho là Hoàng đế
nghĩ tới mẫu thân thì chắc sẽ lên đường hồi cung song Lưu Triệt vẫn
hàng ngày dẫn mọi người đi săn thú như cũ, ngoài mặt cũng không tỏ
vẻ gì là quá lo lắng, không biết là do tin tưởng vào y thuật của
Tiêu Phương hay đang nghĩ gì trong lòng.
“Tiêu tiên sinh.” Vệ Tử Phu cùng với Tiêu Phương đi vào
cung Trường Nhạc, nhẹ giọng hỏi, “Bệnh của Thái hậu nhờ vậy vào
tiên sinh.”
Tiêu Phương đón lấy hòm thước từ tay Lộng Triều rồi
quay đầu, ánh mắt bình thản, điềm đạm đáp lời, “Tiêu Phương nhất
định sẽ cố gắng hết sức.” Nội thị tiến lên kéo màn che để lộ ra
dung nhan hơi tiều tụy của Vương thái hậu.
“Tiêu tiên sinh”, Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga ở một
bên dò hỏi, “Sức khỏe của Thái hậu nương nương thế nào?”
Tiêu Phương chẩn mạch xong quay sang hỏi nội thị bên
cạnh, “Nương nương vẫn dùng phương thuốc ta kê lần trước đúng thời hạn
chứ?”
“Vẫn luôn dùng đúng hạn.” Minh Đạt khẽ khom người,
“Vốn vẫn tốt nhưng mấy ngày qua đột nhiên bệnh chuyển xấu.”
Tiêu Phương mở hòm thuốc, “Thảo dân lại châm cứu thêm
một