
ơi sửng sốt
nhưng rồi liền vui mừng, “Tướng quân lập nhiều công lớn như thế, trở lại kinh
thành tất Hoàng thượng và Thái hậu sẽ trọng thưởng.”
Liễu Duệ phất tay, “Ta phải viết thư báo tin cho Hoàng thượng
về tình hình chiến chinh lần này đã.” Lý Quảng hiểu ý, cáo từ lui ra khỏi trướng.
Ba ngày sau, Công chúa trưởng Nam Cung về tới trung quân của
quân Hán, Trường Tín hầu Liễu Duệ hạ lệnh thu quân về triều. Khi trông thấy cổng
thành quận Sóc Phương, Lưu Đàm ngồi trên ngựa bật khóc nức nở.
Tháng Tư năm Nguyên Thú thứ hai, quân Hán rời khỏi thành Trường
An không lâu thì bệnh tình của Vương thái hậu lại bắt đầu rục rịch tái phát,
nhưng lần này thì không chỉ cung nữ, nội thị của cung Trường Nhạc mà ngay cả bản
thân Vương thái hậu cũng không mấy để ý, chỉ bảo cứ tiếp tục uống thuốc theo
đơn Tiêu tiên sinh đã kê trước đây. Qua mấy ngày, tuy dần bớt đau đầu nhưng sức
khỏe của Thái vẫn không thể hồi phục hoàn toàn. Trần A Kiều nghe được tin này
lúc đang sai dỡ bỏ tất cả những địa long sưởi ấm trong điện Bát Nhã, nhíu mày hỏi,
“Khi phát bệnh thì Thái hậu đau đầu kịch liệt hay chỉ âm ỷ thôi?”
Lục Y cũng thận trọng, “Nghe người trong cung Trường Nhạc
nói rằng lần này phát bệnh không kịch liệt như trước kia, hiện tượng mắt không
nhìn thấy cũng không xảy ra nên mọi người rất lạc quan, nói ít ngày nữa sẽ khỏi.”
Sắc mặt Trần A Kiều trầm xuống, “Bọn họ thì biết cái gì?”
Nàng lắc đầu, “Thường nói bệnh không sợ nặng mà chỉ sợ không phát. Tình trạng
như thế thì bệnh của Thái hậu đã hiểm nghèo lắm rồi.”
Nàng lập tức ra lệnh, “Chuẩn bị sẵn sàng rồi đi theo ta tới
cung Trường Nhạc.”
Xe ngựa của Trần A Kiều còn chưa tới cung Trường Nhạc thì bệnh
của Vương thái hậu đã lại tái phát. Bệnh tình lần này cực kỳ hung hiểm, bị hôn
mê không thể tỉnh dậy làm kinh động đến Lưu Triệt khiến y bỏ hết tất cả chính sự
trong điện Tuyên Thất, hầu hạ bên giường bệnh Vương thái hậu. Các thái y hội
chuẩn xong đều lắc đầu, không dám bẩm báo. Lưu Triệt giận dữ quát mắng, “Một
đám phế vật vô dụng, trẫm nuôi đám thái y các người làm cái gì?” Đám thái y hoảng
sợ quỳ rạp dưới thềm, cuống quýt dập đầu, “Thần không có năng lực, thần không
có năng lực.” Cũng may Lưu Triệt vốn không trông cậy quá nhiều vào bọn họ, buồn
bực nói, “Lui cả xuống đi.” Y ra lệnh cho Dương Đắc Ý, “Mau mời Tiêu tiên sinh
tiến cung.”
Vệ Tử Phu bước lên, lựa lời khuyên nhủ, “Tiêu tiên sinh y
thuật cao minh, Thái hậu lại là người hiền khắc có trời giúp, chắc sẽ không có
việc gì.”
Lưu Triệt nhắm mắt, áp chế nỗi sợ hãi luẩn quẩn trong lòng,
“Có lẽ thế.”
Tây Bắc báo về tin chiến sự, Lưu Triệt bất đắc dĩ đứng dậy dặn
dò, “Chờ Tiêu tiên sinh tới trị liệu cho mẫu hậu xong thì Tử Phu hỏi tình trạng
của mẫu hậu cho trẫm.”
Vệ Tử Phu khép tay áo lại đáp, “Dạ, thưa Hoàng thượng.”
Chỉ lát sau thì Minh Đạt dẫn Tiêu Phương vào. Tiêu Phương
hành lễ với Vệ Tử Phu rồi ngồi xuống bên giường, bắt mạch cho Thái hậu hồi lâu
rồi sau đó viết một phương thuốc và dặn với vẻ nghiêm trọng, “Theo phương thuốc
này, cách hai canh giờ uống một lần.” Hắn lấy kim ra châm vào các huyệt Tình
Minh, Nhân Trung trên mặt Vương thái hậu, chỉ thấy bà rên một tiếng rồi dần tỉnh
lại.
Vệ Tử Phu thở phào nhẹ nhõm, đi theo Tiêu Phương ra ngoài, hỏi,
“Thái hậu đã tỉnh lại, có còn đáng ngại gì nữa không?”
Tiêu Phương lặng lẽ nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trước
mặt, nghĩ đến đêm Nguyên Tiêu biến hóa quỷ quyệt hồi năm trước, “Hoàng hậu
nương nương”, hắn không để lộ chút biểu cảm nào, chỉ từ tốn đáp, “Thần phải bẩm
báo sự thật là Thái hậu nương nương đã như đèn cạn dầu, không còn biện pháp khả
thi.”
Mấy từ thê thảm đó buông ra khiến ngay cả Vệ Tử Phu cũng
không chịu nổi, nàng lui về phía sau một bước, ngỡ ngàng khó tin, “Những điều
tiên sinh nói là thật sao?”
“Thần cả đời làm nghề y, dù không dám xưng là cao thủ nhưng
nếu còn có biện pháp thì đâu dám đem tính mạng của Thái hậu nương nương ra đùa
giỡn.”
Vệ Tử Phu bỗng quay đầu lại, cao giọng ra lệnh, “Người đâu,
tới điện Tuyên Thất mời Hoàng thượng đến đây.”
Thải Thanh đứng ở đằng xa trông thấy sắc mặt hai người không
hề thay đổi thì hiểu rằng tình hình vô cùng nguy hiểm liền khom người vâng dạ rồi
nhanh chóng đi ngay. Lưu Triệt trên đường vội vã chạy về trong lòng đã thoáng dự
cảm thấy điều chẳng lành. Nhìn sắc mặt Tiêu Phương, y lập tức biết giờ đã là vô
vọng nhưng vẫn gặng hỏi, “Thật sự là không thể dùng thuốc được nữa sao?”
“Thái hậu cả đời hao tâm tổn trí, sức khỏe sớm đã suy kiệt.
Thần gắng sức điều dưỡng bấy lâu nay nhưng đến bước này cũng đành bó tay.” Tiêu
Phương suy nghĩ một chút rồi nói, “Dùng kim châm cứu vào huyệt đạo có thể kéo
dài nhưng cuối cùng chỉ có thể dùng nhân sâm duy trì tính mạng mà thôi.”
Lưu Triệt xưa nay vẫn hiểu về y thuật và tính cách của Tiêu
Phương nên không ép, mệt mỏi nói, “Làm phiền Tiêu tiên sinh rồi.”
Người người nườm nượp đưa thuốc đến cung Trường Nhạc khiến
Vương thái hậu láng máng hiểu ra sự tình. Hơn nữa bản thân bà cũng tự hiểu bệnh
tình của mình ngày càng trầm trọ