
ng cổ họng khống chế một cô gái mặc trang phục Hung
Nô.
“Đám người Hán các ngươi hủy vương đình của chúng ta”, Mô Hiết
chỉ vào quân Hán, hung hăng quát lớn bằng tiếng Hung Nô, ánh mắt toát lên vẻ
điên cuồng, cười sằng sặc, “Vậy ta sẽ giết Công chúa Nam Cung của các ngươi. Dù
lần này các ngươi có lập công lớn nhưng nếu hoàng đế người Hán biết được rằng tỷ
tỷ của hắn chết ngay trước mặt các người thì các người chẳng những không được
ban thưởng mà còn bị xử tử.”
Lưu Đàm bị Mô Hiết dùng loan đao khống chế vẫn ngẩng cao đầu
để lộ đôi mắt mỹ lệ mà cương quyết. Bao năm sống ở vùng đất xa lạ này, ngay cả
bản thân nàng cũng nghĩ rằng mình đã dần bị đồng hóa thành một người phụ nữ
Hung Nô, suốt cuộc đời không được thấy lại bóng dáng đồng bào mình.
“Vậy là đủ rồi.” Nàng thầm nhủ, “Đệ đệ, đệ đã làm rất tôt,
không uổng công năm xưa mẫu thân nước mắt lưng tròng tiễn ta xuất giá, không uổng
công ta chịu khổ nhiều năm ở đất Tái Bắc này.”
Lưu Đàm nhắm mắt lại rồi ngẩng cổ lao mình vào thanh loan
đao, thì thầm, “Nếu như sự tồn tại của ta thành gánh nặng cho Đại Hán thì chẳng
bằng để ta trả giá một lần cuối cùng.”
Mô Hiết kinh hãi, vội vàng giảm lực trên thanh loan đao
nhưng thanh đao vẫn cứa trên cổ Lưu Đàm một vết thật sâu. “Tiện nhân”, gã giận
điên người, trở tay tát Lưu Đàm một cái, “Gan không nhỏ nhỉ.” Cái tát toàn lực
của gã hằn dấu trên mặt Lưu Đàm, thân thể vốn yếu ớt mảnh mai của nàng không chịu
được, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất nhưng cũng không còn khí lực tìm tới cái
chết.
Quân Hán thấy Công chúa trưởng Nam Cung bị đối xử như vậy lập
tức gầm lên giận dữ, tràn đầy căm phẫn. “Nếu ngươi còn dám đụng vào Công chúa của
chúng ta…”, một người giương mạch đao chỉ vào Mô Hiết, “Chúng ta chắc chắn băm
thây ngươi thành vạn mảnh.”
Mô Hiết thấy đám quân Hán vừa rồi còn như lang như hổ nhưng
lại có vẻ do dự khi Át chi Khế Chư nằm trong tay mình thì tinh thần lại phấn chấn,
bên bờ vực thẳm bỗng lóe lên một tia hy vọng sinh tồn. Gã túm tóc Lưu Đàm lần
ra khỏi căn lều, quân Hán hận đến ứa máu mắt, muốn ăn sống nuốt tươi, uống máu
gã nhưng cũng đành lui bước nhường một con đường cho gã chạy đi.
“Công chúa”, người thị nữ lúc trước khóc lóc ngã quỵ xuống đất.
Chẳng lẽ bao nhiêu năm chờ đợi mỏi mòn như vậy nhưng không phải là hy vọng hồi
hương mà lại là lệnh bài bán mạng?
Khi Trường Tín hầu Liễu Duệ nghe tin báo chạy tới thì Mô Hiết
đang chém đứt dây cương buộc con tuấn mã. Con tuấn mã hí vang một tiếng, chồm
hai chân lên rồi chở Mô Hiết và Át chi Khế Chư mà gã ôm cứng trong lòng xông
qua quân Hán, chạy thẳng ra khỏi vương đình. Liễu Duệ cũng phi thân lên ngựa.
Con ngựa hắn cưỡi tên là Truy Phong, là vua của đám ngựa hoang sinh trưởng ở
vùng Đường Cổ Lạp Sơn giá lạnh khủng khiếp, được Mạnh Tắc Nhiên thuần phục, sau
đó tặng cho A Kiều rồi A Kiều tặng lại cho hắn, ngày đi ngàn dặm, khỏe mạnh
khác thường.
Thảo nguyên bao la bát ngát chỉ có tiếng gió rít ào ạt bên
tai, thổi lớp cỏ xanh rạp xuống mặt đất, không hề có một chỗ ẩn thân. Mô Hiết
phóng ngựa điên cuồng nhưng con ngựa phải chở hai người nên không thể nào chạy
thoát khỏi Liễu Duệ. Gã nghe tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ở phía sau thì mắt
thoáng hiện lên một tia sắc lạnh, cúi đầu nhìn vào cặp mắt sâu thẳm của Lưu
Đàm.
Từ khi nàng công chúa người Hán có vẻ xinh đẹp quyến rũ khác
hẳn con gái Hung Nô được gả cho Quân Thần thiền vu với số tuổi có thể làm phụ
thân của nàng thì các tù trưởng quý tộc trên thảo nguyên cũng bắt đầu như những
con sói đói rình rập. Không chỉ Y Trĩ Tả mà ngay cả gã cũng từng mơ mộng về
nàng, nhưng vào thời điểm sống chết thì còn có gì là không thể vứt bỏ? Mô Hiết
cười lạnh một tiếng, ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại hỏi, “Ngươi muốn công
chúa của ngươi phải không?” Gã nói thứ tiếng Hung Nô mà Liễu Duệ không thể nào
hiểu được, cặp mắt hiện lên vẻ điên cuồng tàn ác, vung tay đẩy Lưu Đàm xuống ngựa,
chỉ cần Liễu Duệ dừng lại chăm sóc cho Lưu Đàm là gã có thể chạy thoát.
Mô Hiết nghĩ như vậy nhưng gã không ngờ được rằng một cô gái
yếu ớt rơi vào tình cảnh này lại nảy sinh dũng khí dám liều mạng. Khi thân thể
còn đang lơ lửng giữa không trung, Lưu Đàm bỗng túm chặt lấy gã khiến gã dùng hết
toàn lực cũng không cách nào tránh thoát, lảo đảo suýt ngã khỏi lưng ngựa.
Lưu Đàm cảm thấy nửa thân thể bị kéo lê trên mặt đất rất đau
đớn, cảm giác giống như hồi năm kia, khi nàng mất đi đứa con của mình, ở bên
trong lều trướng lạnh lẽo lẳng lặng khóc thầm, chung quanh không có một người,
một thân nhân nào. Thật ra thì cái chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sống
cuộc đời cô đơn trống rỗng.
Máu của Lưu Đàm chảy tạo thành một vệt dài, Liễu Duệ cố giục
ngựa nhanh hơn nhưng vẫn không kịp, đành nhìn Mô Hiết phía trước mắt rực hung
quang, vung loan đao lên chém xuống bả vai Lưu Đàm ngay trước lúc nàng phải
buông tay. Hắn thúc ngựa vọt đến bế thốc vị công chúa Hán triều bị số phận đày
đọa nhưng lại khiến mọi người ta kính nể, chỉ một chớp mắt nhưng đã là quá lâu,
Mô Hiết đã phóng ngựa chạy xa.
Liễu Duệ