
ân gặp quân tiên phong của Hung
Nô do Tả Hiền vương Mãng Thái chỉ huy ở Ô Lan Ba Thác, phân cách bởi bờ sông
Nhược Lạc. Mãng Thái cưỡi tuấn mã Hung Nô nhìn sang bờ sông bên kia, thấy trong
trướng quân Hán dựng lá cờ thêu chữ Liễu.
“Không được khinh thường Liễu Duệ.” Thiền vu Y Trĩ Tà của
Hung Nô đích thân cầm quân xuất chinh lần này đã từng dặn hắn ta trước khi tới
đây: “Trong chiến dịch Mạc Nam năm xưa, hắn và bộ hạ đã tự tay bắt được Hữu Hiền
vương Lạc Cổ Tư ở Hà Nam. Trung Hành Thuyết từng giao chiến với hắn cũng phải
khen ngợi hắn là một nhân tài.” Lúc ấy, hắn ta bĩu môi cho rằng Liễu Duệ chẳng
qua lại là một tướng lĩnh bám váy nữ nhân có quan hệ với hoàng đế triều Hán giống
như Vệ Thanh trước đây. Hắn ta không thể tin hoàng đế triều Hán ngồi ở thành
Trường An phồn hoa xa xôi kia lại may mắn đến như vậy, người thân của những người
phụ nữ trong tay y đều là cao thủ hành quân đánh trận. Đứa con út Ngạc La Đa mà
hắn ta thương yêu nhất đã chết chính ở trong tay Liễu Duệ năm đó nên hắn ta nhớ
kỹ mối thù này suốt hai năm qua. Hắn ta cũng không tin rằng nếu chém giết công
bằng trên chiến trường thì người Hung Nô có Trường Sinh Thiên che chở lại thua
người Hán yếu ớt chỉ ăn lúa gạo lớn lên.
Ngày mười bốn tháng Tư, hai quân hội chiến.
Quân Hán cưỡi tuấn mã vượt sông, bọt nước bắn tung tóe lên
người nhau, trong nháy mắt đã chảy xuôi xuống theo áo giáp. Mãng Thái dũng mãnh
hơn người, quát lớn một tiếng rồi đứng ở bờ sông hò hét, “Các dũng sĩ Hung Nô,
không cho đám người Hán man rợ này bước qua bờ sông Nhược Thủy của chúng ta nửa
bước.” Hắn ta quát xong liền vung đao chém vào đùi ngựa một quân Hán khiến con
ngựa hoảng sợ chồm vó trước lên. Người lính Hán kia không thể khống chế được
dây cương ngã nhào xuống, trong giây lát bị người phía sau giẫm lên. Cũng không
ai rảnh rỗi để ý, cho dù chỉ một khắc.
Từ trong trung quân, quân Hán tách ra một tuấn mã trắng tuyền,
tướng quân trên ngựa đội mũ giáp màu xám, oai phong lẫm liệt. Người này hừ lạnh
một tiếng, đón lấy cây cung cứng từ hộ vệ phía sau, giương cung lắp tên nhắm
chuẩn Mãng Thái bắn tới. Mũi tên rít lên xé gió bắn trúng tay phải của Mãng
Thái, đầu mũi tên cắm vào tận xương. Mãng Thái đau điếng, suýt nữa đánh rơi cả
thanh loan đao đang cầm trên tay, vừa ngẩng đầu thì liền biến sắc, giọng run
lên, “Lý Quảng?”
Phi tướng quân Lý Quảng! Viên tướng quân kia chính là Lý Quảng
được truyền tụng qua hai câu thơ:
“Ví thử Long Thành Phi tướng trấn
Ngựa Hồ đâu dám vượt Âm Sơn.”
Quân Hán tức thì hoan hô như sấm động, sĩ khí dâng cao. Lý
Quảng nhìn chăm chú vùng chiến trường thuộc về mình, chờ đợi bao lâu mới mở ra
được cơ hội trời cho này? Trong khoảnh khắc quyết định sinh tử trên chiến trường,
dù biết không thể nhưng ông vẫn bất giác nhớ lại lời mà Trường Tín hầu Liễu Duệ
đã từng nói khi hai người bí mật họp bàn trong trướng.
“‘Phùng Đường chóng già, Lý Quảng khó phong’, Lý Quảng, ông
có biết vì sao mình lại khó được phong hầu như thế hay không? Thân là thống
soái ba quân nhưng lại thích cái dũng của kẻ thất phu. Cho dù là dẫn trăm người
truy kích Hung Nô hay là tìm đường sống trong cõi chết, chẳng qua cũng chỉ là mạo
hiểm. Một người chỉ biết mình thì lấy đâu ra quân sĩ đồng lòng?”
Lý Quảng nín lặng. Ông có tính cách tự phụ, trước giờ vốn
chưa từng nghe ai. Nhưng người đối diện chính là Trường Tín hầu Liễu Duệ, nếu
như không có Liễu Duệ chỉ điểm trong cuộc chiến Mạc Nam vào năm Nguyên Sóc thứ
sáu thì ông cũng không thể nào được phong danh hiệu Trấn Viễn hầu. Nửa đời ông
chinh chiến trên lưng ngựa, cuối cùng được phong hầu lại là nhờ một người mới
chỉ điểm. Nhưng chính vì ông là quân nhân, hiểu rõ đạo lý quân tử không được phụ
dù chỉ một lần ân huệ, nên ngay cả tộc đệ Lý Thái trở thành thừa tướng nhờ vào
hôn lễ với Vệ Trường công chúa mà mơ hồ ủng hộ Vệ gia thì ông vẫn nhớ tới ân
tình của Liễu Duệ nên không chịu hùa vào.
“Ta giao hai vạn kỵ quân cho ông. Để xem khi Lý Quảng có chiến
trường thì sẽ lập nên chiến tích huy hoàng thế nào?”
Lý Quảng chia quân Hán thành bốn phần, luân phiên vượt sông
phát động tiến công nhưng chỉ giao chiến một lát thì lui về. Lúc mới bắt đầu,
người Hung Nô tin là thật, vất vả ứng phó, rốt cuộc sau mấy lần bị lừa mới tỉnh
ra. Mãng Thái ở bờ bên kia giậm chân mắng chửi nhưng toàn tiếng Hung Nô nên
quân Hán không hiểu, cũng không thèm để ý. Đến lúc tối mịt,người Hung Nô đã mỏi
mệt thì Lý Quảng hạ lệnh toàn lực tiến công. Khi người Hung Nô vừa có phản ứng
thì tốp kỵ binh đi đầu của quân Hán đã tới được giữa dòng Nhược Thủy.
Đó là cuộc chiến cực kỳ gian khổ, quân Hán lớp trước ngã xuống
lập tức có lớp sau tiến lên, không sợ hy sinh, đạp trên thi thể đồng đội để vượt
qua. Thế công mãnh liệt của thiết kỵ Đại Hán đã chia cắt đội hình của người
Hung Nô, tiếp đó là cận chiến khốc liệt. Quân Hán vượt trội ở sĩ khí hung mãnh,
lại có Phi tướng quân danh chấn Hồ Hán chỉ huy, một mình một ngựa dẫn đầu chém
giết rất nhiều binh lính Hung Nô. Máu tươi đổ xuống dòng Nhược Thủy rồi chầm chậm
xuôi về