Polaroid
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213655

Bình chọn: 10.00/10/1365 lượt.

, không để một ai sống sót. Lấy đủ

khẩu phần lương thực và nước uống, thiêu hủy toàn bộ những gì còn lại.”

Đây là chiến trường nên không cho phép có lòng từ bi. Từ bi

trên chiến trường chính là tàn nhẫn với bản thân mình, đó là đạo lý tất cả mọi

người đều hiểu. Không một ai dị nghị, khi kỵ binh cưỡi khoái mã mang giáp sắt

công phá xóm làng thì bộ lạc chỉ còn toàn những người Hung Nô già yếu không hề

có phản ứng. Rất nhanh, tất cả hóa thành biển máu. Một lúc lâu sau, đại quân lại

rời đi cũng nhanh như lúc đến, để lại sau lưng là một biển lửa hoang vắng và

thê lương. Chỉ qua sáu ngày ngắn ngủi, Hoắc Khứ Bệnh đã liên tục triệt phá năm

bộ lạc Hung Nô. Trước khi người Hung Nô kịp báo tin đến vương đình thì kỵ binh

Đại Hán đã vượt qua núi Yên Chi tiến thẳng vào nội địa Hung Nô.

“Khứ Bệnh, nếu chiến bại thì một vạn kỵ binh chúng ta sẽ phải

vùi thây ở thảo nguyên, không thể trở về quê hương”, Tiết Thực cưỡi trên tuấn

mã lo lắng nói.

“Thì sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhướng mày, thản nhiên nói, “A Thực

sợ ư?”

“Sợ?” Tiết Thực bị hắn kích liền bộc lộ hào khí, “Lão tử sống

đến hôm nay vẫn còn chưa biết chữ sợ viết như thế nào!”

Bọn họ phi ngựa ngược chiều gió. Gió thảo nguyên thổi vù vù

tạt vào mặt, lúc đầu họ còn cảm thấy đau rát nhưng dần dần không cảm giác gì nữa.

Mỗi người chỉ mang theo khẩu phần lương thực và nước uống đủ cho một ngày, đến

nơi nào có nước thì nghỉ ngơi một lát, trên đường hễ gặp bộ lạc Hung Nô nào

cũng không hề buông tha. Thảo nguyên bốn bề đều giống nhau, dần dà không còn

phân biệt được phương hướng.

“Hay bị lạc đường?” Ngay cả Triệu Phá Lỗ cũng lo lắng, trên

vùng thảo nguyên vốn xa lạ đối với người Hán này thì rõ ràng quân Hung Nô chiếm

ưu thế hơn hẳn. Nổi tiếng như Phi tướng quân Lý Quảng còn hết lần này đến lần

khác bị lạc đường, nếu không có Trường Tín hầu Liễu Duệ thì e rằng cho đến hôm

nay vẫn còn đau khổ vật lộn trên con đường phong hầu của mình.

“Không đâu.” Bọn họ đang nằm ngủ dưới bầu trời sao của vùng

thảo nguyên. Tiết Thực chỉ vào ngôi sao Bắc Cực sáng rõ trên bầu trời, “Trường

Tín hầu từng nói rằng cho dù con người có ở đâu thì vì sao kia vẫn vĩnh viễn chỉ

về phương bắc, chỉ cần có nó ở trên trời thì chúng ta sẽ không bao giờ bị lạc

đường.”

“Trường Tín hầu đúng là thông tuệ.” Triệu Tín mỉm cười, “Đôi

khi ngay cả ta là người Hung Nô cũng không bằng, bản thân ta cũng chưa từng đặt

chân tới vùng đất này.”

“Năm đó, nếu không có Trương Tín hầu thì e rằng ta đã đầu

hàng Hung Nô từ lâu rồi”, hắn nói đầy cảm khái.[2'>

[2'> Triệu Tín vốn là một tiểu vương Hung Nô, nhưng đã hàng

Hán, quay lại đánh Hung Nô.

“Từ núi Yên Chi đi theo hướng tây bắc là đến núi Cao Lan”,

Triệu Tín nghiêm nghị nói, “Người xưa tương truyền núi Cao Lan là thánh địa của

người Hung Nô, ở đó tất sẽ gặp đại quân của bọn chúng.”

“Tốt!” Hoắc Khứ Bệnh hào sảng ghé miệng vào bình tu nước ừng

ực rồi quăng chiếc bình ra xa, buông gọn, “Ngày mai tiếp tục hành quân!”

Mặc dù thiết kỵ của quân Hán hành quân nhanh như chớp, trên

đường đi gặp bất kỳ người Hung Nô nào đều đuổi giết, tuyệt không để một ai sống

sót, nhưng bọn họ đi cả nghìn dặm trên thảo nguyên nên khi tới được dưới chân

núi Cao Lan thì đối phương cũng đã biết là có một đạo thiết kỵ binh như vậy. Dưới

chân núi Cao Lan, Hoắc Khứ Bệnh lần đầu tiên kể từ khi rong ruổi trên thảo

nguyên đối mặt với một đạo quân Hung Nô hùng mạnh gồm bốn vạn người do những

thanh niên trai tráng của hai bộ lạc Hồn Tà, Hưu Đồ tạo thành.

Một vạn kỵ binh giáp chiến với bốn vạn người Hung Nô nhưng

không một ai cảm thấy sợ hãi. Những ngày hành quân cấp tốc và tiễu trừ các bộ lạc

Hung Nô vừa qua đã làm bùng phát tính hiếu chiến ẩn sâu trong lòng mọi người.

Chính những người Hung Nô này đã xâm phạm đất nước họ, hãm hiếp đàn bà con gái

trên quê hương họ, giết người nhà của họ. Cuối cùng, cũng có một ngày người Hán

tấn công tới tận sào huyệt, tựa như một lưỡi đao sắc bén đâm vào bụng bọn

chúng, vậy thì còn có lý do gì để không hăng hái đánh một trận thật sự. Đó cũng

chính là mục đích khiến bọn họ hành quân ngàn dặm xa nhà tới đây.

Vào lúc ý niệm “không thành công thì cũng thành nhân” hiện

lên trong đầu mỗi binh lính quân Hán thì trận ác chiến bắt đầu nổ ra. Người

Hung Nô kinh ngạc trước sức chiến đấu ngoan cường mãnh liệt của quân Hán. Đám

người Hán vẫn luôn yếu ớt, chỉ cần dí ngón ty cũng có thể xô ngã trong ký ức đột

nhiên mạnh mẽ hung hãn hơn cả đàn sói của Trường Sinh Thiên, khi vó ngựa giày

xéo lên tim người Hung Nô thì họ không thể không thừa nhận đây là một đội ngũ

hùng mạnh hơn hẳn so với tưởng tượng của mình. Từ lúc giáp chiến đến lúc tạm ngừng,

hai bên vẫn duy trì thế giằng co.

Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi dưới chân núi

Cao Lan. Hắn đứng một mình trong đêm nhìn lên ngọn núi sừng sững giữa bóng tối.

Công bằng mà nói thì ngọn núi Cao Lan này thật ra không hiểm trở bằng Hoa Sơn

mà hắn từng vượt qua. Hoắc Khứ Bệnh nhớ lại lời mẫu thân nói trước lúc ra đi. Hắn

là đứa con độc nhất của người, nếu không chiến thắng thì hắn s