Teya Salat
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213635

Bình chọn: 8.5.00/10/1363 lượt.

ẽ không thể sống

sót trở về đoàn tụ, thế nên chỉ được phép thắng, không được thất bại.

Chiếc túi gấm mềm mại vẫn đeo trên ngực hắn trong suốt cuộc

hành trình dài dằng dặc từ Lũng Tây đến nay. Hắn không nhớ về những vui buồn

cùng ba cô em họ công chúa tôn quý mà chỉ nhớ tới cô bé không thích giết chóc

kia. Đáng tiếc rằng, hắn lại là kẻ trời sinh ra để giết chóc. Ngựa xéo Hung Nô

là giấc mộng của hắn. Giờ ước mơ đó sắp được thực hiện khiến hắn không thể ngủ

nổi. Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện. Ví như chuyện tranh đấu mãi mãi không ngừng

trong hậu cung ở thành Trường An và khuôn mặt phảng phất nét cười của Hoàng thượng.

Cữu cữu nói rằng hai cậu cháu nhờ may mắn gặp được một Hoàng thượng như vậy nên

mới có cơ hội cưỡi ngựa cầm binh bảo vệ biên cương. Nhưng cữu cữu đã bị liên lụy

vào cuộc chiến trong cung đình, đến nỗi phải sống những ngày buồn tẻ, không thể

dẫn đại quân tiến vào lãnh thổ của người Hung Nô lần nữa.

Hắn nhớ tới lễ thành thân của Vệ Trường công chúa hồi tháng

trước. Hắn cũng đã đến tuổi kết hôn, trước ngày xuất chinh, mẫu thân đã bắt đầu

lựa chọn tiểu thư thế gia quý tộc để hắn thành gia lập thất, nhưng giấc mộng của

hắn lại nằm ở vùng thảo nguyên này. Vì giấc mộng của mình, hắn chưa bao giờ chuẩn

bị sẵn sàng để trở về quê hương. Người như hắn thì làm sao có thể nắm tay một

người con gái, hứa hẹn dâng cho nàng cả cuộc đời?

“Khứ Bệnh”, Triệu Phá Lỗ gọi hắn với giọng trong trẻo quen

thuộc, “Nghỉ thôi. Hành quân liên tục như vậy cũng mệt mỏi lắm rồi. Nếu không đủ

tinh thần thì làm sao chém giết bọn Hung Nô được chứ?”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn về hướng doanh trại của quân Hung Nô, đôi

mắt đen nhánh ánh lên vẻ kiên quyết, “Ta sợ rằng chỉ cần nghỉ một chút là mình

sẽ không còn tinh thần nữa.” Hắn mỉm cười đáp rồi phi thân lên ngựa, hô vang,

“Tất cả huynh đệ, chuẩn bị xuất kích.”

Trận đánh thứ hai do quân Hán phát động còn kịch liệt hơn cả

trận đánh đầu tiên. Người Hung Nô luôn miệng chửi rủa quân Hán xảo trá đã đánh

lén khi trời còn chưa sáng, nhưng dưới ánh đao loang loáng như tuyết thì mọi lời

oán trách đều trở nên vô nghĩa. Bộ mặt tàn khốc của chiến tranh đã hiện ra trước

hai dân tộc, trong số những người đã ngã xuống có kẻ địch, cũng có cả chiến hữu

của mình.

Hoắc Khứ Bệnh phất tay ra lệnh, một đội nỗ binh[3'> tiến lên,

giương nỏ liên hoàn nhằm bắn quân Hung Nô. Trong bóng tối, quân Hung Nô cho đó

là cung tên nên không coi trọng. Tên bay vun vút như châu chấu, hàng loạt quân

Hung Nô nối nhau lớp lớp ngã gục. Thủ lĩnh quân Hung Nô hoảng sợ rút lui, Hoắc

Khứ Bệnh dò theo đấu chân, thúc ngựa đuổi theo. Ngựa phi như bay trên thảo

nguyên, tiếng vó dồn dập kích động tâm hồn mỗi người. Tướng bại trận trước hết

là thua ở khí thế, chỉ lát sau đã bị Hoắc Khứ Bệnh đuổi kịp.

[3'> Nỗ binh: Đội quân chuyên dùng nỏ.

Hoắc Khứ Bệnh đánh cho gã từ trên lưng ngựa ngã vật xuống đất,

lạnh lùng quát hỏi, “Ngươi cũng xứng làm người Hung Nô sao? Không phải người

Hung Nô coi việc chiến bại bỏ chạy là nhục nhã sao?”

Trận này tiêu diệt năm ngàn quân địch, bắt sống con trai của

Hồn Tà vương và chém chết một vương gia Hung Nô khác. Quân Hán mệt mỏi rã rời,

tựa sát vào nhau ngủ gà ngủ gật. Ánh dương dần tỏa rạng, soi tỏ vùng thảo nguyên

hỗn độn những đống thi thể. Hỗn Tà vương dẫn quân tới cứu con trai, hai bên đều

đã kiệt sức.

“Các huynh đệ”, Hoắc Khứ Bệnh tung người nhảy lên ngựa, trầm

giọng nói, “Đánh xong trận này, chúng ta về nhà.” Chúng ta sống trở về nhà, có

cận kề cái chết mới biết sống là chuyện tốt đẹp đến nhường nào.

Quân Hán anh dũng vùng lên, chiến đấu quyết tử, ánh mặt trời

ở cuối chân trời đỏ rực như máu người Hung Nô đã đổ xuống, tính mạng ở nơi này

không đáng giá một xu.

Cuối cùng quân Hán cũng thắng lợi, ba trận ác chiến tiêu diệt

gần chín nghìn quân địch. Từ nay, Hoắc Khứ Bệnh trở thành một truyền thuyết bất

bại trong quân đội Đại Hán, cùng với cữu cữu của mình là Trường Bình hầu Vệ

Thanh và Trường Tín hầu Liễu Duệ được xưng tụng là ba đại danh tướng tuyệt thế

triều Hán Vũ Đế, làm mờ nhạt danh vọng của những lão tướng như Trình Tri Tiết,

Lý Quảng…

Khi Hoắc Khứ Bệnh dẫn theo những kỵ binh còn sống trở về

lãnh thổ Đại Hán, quân Phiêu kỵ bộc phát hoan hô. Phía đông, Trường Tín hầu Liễu

Duệ cũng báo tin chiến thắng. Từ đầu đến cuối, triều Hán Vũ Đế là thời đại của

những anh hùng.

Rất nhiều năm sau, mọi người nhìn lại giai đoạn lịch sử này

đều cảm khái, tiếc không sinh ra sớm ba trăm năm để được ngắm cảnh huy hoàng cường

thịnh đó.

Ngày mồng năm tháng Tư năm Nguyên Thú thứ hai, Liễu Duệ dẫn

chủ lực quân Hán gồm hai vạn kỵ binh tới hữu Bắc Bình. Không ai biết Trường Tín

hầu Liễu Duệ đã phân nhiệm vụ gì cho Trấn Viễn hầu Lý Quảng ở trong trướng

nhưng ngày hôm sau Lý Quảng đã dẫn một vạn kỵ binh của hữu Bắc Bình và của các

địa phương xung quanh điều tới biến mất không còn tung tích. Trường Tín hầu Liễu

Duệ chỉ huy trung quân từ từ tiến về cánh trái của Hung Nô, nơi nào đi qua cũng

thẳng tay tiêu diệt các bộ lạc của đối phương.

Ngày mười ba tháng Tư, đại qu