
ra chủ tướng
không cần phải so sánh như thế.”
“Ngày đó ta là thủ hạ hành quân dưới trướng cữu cữu của
ngươi.” Liễu Duệ quay đầu lại nhìn tấm địa đồ rộng lớn bằng da dê treo trên tường,
“Vệ tướng quân cũng biết ta là nghĩa huynh của Trần nương nương nhưng không hề
sinh lòng hiềm khích. Liễu Duệ ta là người ân oán phân minh.”
Tháng tư năm Nguyên Thú thứ hai, ba vạn kỵ binh dưới sự chỉ
huy của Liễu Duệ và Hoắc Khứ Bệnh tiến ra khỏi thành. Trong lần gặp mặt quân
vương cuối cùng tại điện Tuyên Thất, Lưu Triệt cười nói, “Trẫm chờ Trường Tín hầu
thắng trận trở về, lập nên quân công bất hủ, nếu như thành thân quyến thì chẳng
phải càng đáng mừng hơn sao?” Lưu Triệt là em trai nên cũng được biết lòng ưu
ái của Công chúa trưởng Bình Dương đối với Trường Tín Hầu.
Liễu Duệ bất giác phiền lòng. Bình Dương công chúa trưởng
Lưu Tịnh là cô gái cao quý nhưng xa vời, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật
nhưng đối với hắn cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ. “Không nhớ tới việc này nữa”,
hắn tự nhủ.
Phương xa, thảo nguyên đã nhuộm một màu xanh của cỏ xuân bừng
bừng sức sống. Chiến tranh đang chực bùng phát, Trường Tín hầu Liễu Duệ cuối
cùng cũng nghênh đón thời đại thuộc về mình. Cùng ngày đại quân ra khỏi thành,
Lưu Triệt sai người đón Trần nương nương từ phủ Đường Ấp hầu trở về cung Trường
Môn.
Tháng Tư năm Nguyên Thú thứ hai.
Vào ngày xuất chinh, Hoắc Khứ Bệnh thay quân phục, vừa mở cửa
phòng thì thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân.
“Khứ Bệnh”, Vệ Thiếu Nhi thở dài, “Mẫu thân biết con có chí
hướng của mình, là người có bản lĩnh khiến cữu cữu của con cũng phải coi trọng.
Mẫu thân không thể ngăn cản con xuất chinh, cũng không muốn ngăn cản, chỉ cần
khi con giết giặc ở trên chiến trường luôn ghi nhớ mẫu thân ở thành Trường An, ở
trong phủ Thiếu chưởng sứ này chờ con trở về là được rồi.”
“Mẫu thân”, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười đáp, “Con đã biết.”
Vệ Thiếu Nhi nhìn dáng vẻ oai hùng của con trai đang dắt ngựa
rời đi lại không an lòng, dù sao lần này cũng không giống năm Nguyên Sóc thứ
sáu có đệ đệ Vệ Thanh bảo hộ, việc nó ra sa trường chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Lần
này Khứ Bệnh phải tự mình cầm quân ra chiến trường chém giết bằng đao thật kiếm
thật vô cùng hung hiểm. Hơn nữa bà cũng hiểu con mình to gan lớn mật không sợ
trời, không sợ đất, chỉ e nó lại cứ tìm nơi nào nguy hiểm nhất để xông vào.
“Quan Quân hầu”, Hoắc Khứ Bệnh vừa ra khỏi phủ Thiếu chưởng
sứ thì có nội thị từ phía đông đi tới, tay nâng khay tựa như vừa thừa lệnh
Hoàng thượng gọi giật lại.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, “Có chuyện gì?” Đừng bảo là có biến cố
gì đó làm chậm trễ việc hắn xuất chinh.
Nội thị cười nói, “Cũng không có chuyện gì. Hôm qua Công
chúa Duyệt Trữ hồi cung, nghe nói mấy ngày nữa Hầu gia sẽ xuất chinh nên một mực
đòi Hoàng thượng tới tiễn nhưng không được chuẩn y. Công chúa liền sai nô tài
mang tặng Hầu gia lá bùa cầu phúc cho người bình an trở về.” Tiếp đó, nội thị
vén tấm lụa phủ bên trên, lấy ra một chiếc túi gấm.
Trong tâm trí Hoắc Khứ Bệnh hiện lên hình ảnh cô bé có khuôn
mặt linh lợi. Đến hôm nay, hắn đã không còn cách nào thuyết phục bản thân làm
ngơ trước những tình cảm tốt đẹp dành cho cô. Đó là cô công chúa nhỏ được sủng
ái nhất của Hoàng đế nhưng không hề đanh đá kiêu căng ngạo mạn mà lại rất thấu
hiểu lòng người. Hắn mỉm cười nhận lấy, lên ngựa rồi nói, “Ta biết rồi, hãy
chuyển lời cảm tạ của ta tới Công chúa Duyệt Trữ.”
Vệ Thiếu Nhi đứng ở của phủ trông thấy bèn nhíu mày, xem chừng
tiểu công chúa của Trần gia vẫn có quan hệ tốt với Khứ Bệnh. Bà biết Khứ Bệnh rất
bưởng bỉnh, đã quyết định việc gì thì ngay cả bà là mẫu thân cũng không thể lay
chuyển được. Những câu nói của Vệ Tử Phu năm đó ở đình nghỉ chân trong cung Vị
Ương hiện lên trong lòng bà.
“Muội muội”, bà thầm nghĩ, “Muội tất không ngờ đến kết quả
ngày hôm nay. Khứ Bệnh vốn cao ngạo, rốt cuộc cũng là người phàm, chỉ sợ người
nó yêu thương lại chính là cô bé chưa đầy tám tuổi đó.”
Hoắc Khứ Bệnh lên đường, tách đại quân với Liễu Duệ rồi mỗi
người đi một hướng. Hắn dẫn Triệu Phá Lỗ, Tiết Thực, Triệu Tín mang theo một vạn
kỵ binh với tốc độ nhanh như chớp ra Lũng Tây, vượt dãy núi Ô Sao tới hành lang
Hà Tây[1'>.
[1'> Hành lang Hà Tây hay còn gọi là hành lang Cam Túc, về cơ
bản là một chuỗi các ốc đảo nằm dọc theo rìa phía bắc cao nguyên Thanh – Tạng.
Phía nam là cao nguyên Thanh – Tạng cao vút và hoang vắng, phía bắc là sa mạc
Gobi và vùng đồng cỏ Ngoại Mông. Ở cực tây, tuyến đường phân làm ba, hoặc đi về
phía bắc hoặc phía nam của Thiên Sơn ở hai bên lòng chảo Tarim. Ở cực đông là
các dãy núi bao quanh Lan Châu trước khi đến thung lũng Vị Hà và Trung Quốc bản
thổ.
“Khứ Bệnh”, Triệu Phá Lỗ thúc ngựa tới bên cạnh hắn, khẽ báo
cáo, “Bộ lạc Hung Nô ở ngay phía trước rồi.”
“Ừ.” Hoắc Khứ Bệnh gật đầu. Thảo nguyên dưới nắng xuân khiến
cho lòng người ngây ngất nhưng kỵ binh không mang nhiều quân nhu nên phải lấy
chiến tranh nuôi chiến tranh. Trên khuôn mặt tuấn tú trẻ trung của hắn thoáng
hiện lên một tia sát khí, hắn hạ lệnh: “Giết