
này có
hậu vận rất buồn thảm. Khi người chồng vốn là em họ của nàng lên làm hoàng đế
thì đã phế nàng, lập người con gái họ Vệ làm hoàng hậu, bỏ mặc nàng một mình đằng
đẵng trong cung Trường Môn đau khổ đợi ông ta suốt hơn hai mươi năm. Cho đến
khi chết, Hán Vũ Đế cũng không hề tới gặp nàng.”
“Thiếp tóc xoà trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi.”[4'>
“Hoa phù dung thuở trước, Cỏ đoạn trường hôm nay.”[5'>
[4'> Đây là đoạn trích trong bài ‘Trường Can hành (Bài ca ngõ
Trường Can)’ của Lý Bạch. Trường Can là tên một con ngõ cổ, nay thuộc phía nam
thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
[5'> Chính là câu thơ “Đoá phù dung xưa rồi, nay thành cỏ đứt
rễ” trong bài Thiếp bạc mệnh của Lý Bạch.
Người đẹp lầu vàng cái gì chứ, tất cả đều là giả dối, cuối
cùng chẳng qua cũng chỉ là lãnh cung Trường Môn, nơi chứng kiến những tháng
ngày cuối đời buồn thảm của người phụ nữ đã từng ôm mộng ước.
Chuyện xảy ra đã hai nghìn năm nhưng khi nghe kể lại, nàng vẫn
cảm nhận thấy nỗi bi thương của người xưa. Đàn ông trên đời thường phụ bạc, vô
tình nhất ấy là bậc đế vương. Khi mẹ chết, cha nàng cũng không hề đến nhìn mặt.
Tuy nàng oán hận nghĩ rằng: Cho dù cha có đến nàng cũng không chịu cho ông tới
vái trước linh cữu của mẹ, nhưng việc ông từ đầu tới cuối không tới vẫn khiến
nàng thấy đau khổ trong lòng. Cha thật sự không hề nhớ đến mẹ con nàng, vậy
cũng chẳng sao, người làm cha đã vô tình thì người làm con là nàng cũng sẽ quên
lãng. Cõi đời này vốn không có ai vì mất ai mà không sống nổi.
Nàng vái lạy mẹ xong, vừa đứng dậy quay người định bước đi
thì bỗng giật mình. Không biết từ khi nào, một vị hoà thượng mặc áo cà sa, đầu
tóc bạc trắng đã đứng cách sau nàng mấy bước, đang chắp tay trước ngực, lên tiếng,
“Chào nữ thí chủ.”
Ánh mắt hoà thượng từng trải, dáng vẻ tiên phong đạo cốt[6'>,
chỉ là nàng hoàn toàn không hay biết ông ta đã tiến vào điện từ khi nào. Đã đứng
ở đây chắc là sư trụ trì của chùa, nàng nghĩ rồi đáp lời, “Chào Đại sư.”
[6'> Tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên.
“Lão nạp là Thiên Mi”, hoà thượng trả lời hiền hoà, “Trông
thấy tướng mạo của nữ thí chủ rất kỳ lạ, nhưng với tu hành của mình thì lão nạp
nhìn không thấu, thế nên cầu nữ thí chủ rút giùm cho một quẻ.”
Chùa Viên Giác dùng cách này kiếm tiền từ khi nào vậy? Nàng
thầm kinh ngạc, lắc đầu đáp, “Tôi không tin quẻ bói.”
“Điều này đâu phụ thuộc vào chúng ta chứ”, đại sư Thiên Mi vẫn
điềm đạm, “Thí chủ tin hay không tin thì số trời cũng đã định.”
Nàng không lay chuyển được hoà thượng, bất đắc dĩ cũng đành
chọn lấy một quẻ thẻ ở sát thành ống, mở ra nhìn thì thấy là một bài thơ thất
ngôn:
“Cháu con Cao Tổ thuộc chi đầu,
Tâm hồn đạm bạc lòng thanh cao.
Xây đài trùng điệp ba nghìn dặm,
Dùng hết cát xong mới đến tiền.”
Tên quẻ là bốn chữ lớn: Kim ốc tàng Kiều[7'>.
[7'> Kim ốc tàng Kiều: Lầu vàng cất người đẹp. Nhắc tới câu
chuyện của Hán Vũ Đế và Trần A Kiều như lời nhân vật kể bên trên, nay đã trở
thành điển tích.
Nàng nhíu mày không hiểu, “Quẻ này cát hung thế nào?”
Thiên Mi tỏ vẻ quái lạ, xem thật kỹ rồi thở dài, “Quẻ này thật
là kỳ lạ, nằm ngoài khả năng giải thích của lão nạp. Không phải là quẻ hung,
cũng không phải quẻ cát, số phận sau này của thí chủ ra sao thì chắc chỉ có bản
thân thí chủ mới quyết định được. Nhưng thí chủ đi lần này nhất định sẽ gặp kỳ
ngộ.”
Hàn Nhạn Thanh bật cười, càng cảm thấy hoà thượng này đang lừa
dối liền hỏi cho qua chuyện, “Giải thích quẻ hết bao nhiêu tiền?” Thiên Mi lắc
đầu chắp tay đáp, “Bần tăng chẳng qua chỉ tò mò về số phận của thí chủ chứ
không có ý định trục lợi. Thí chủ đi lần này cần phải cẩn trọng.”
Ông ta nhìn theo hút Hàn Nhạn Thanh xuống núi rồi xoay người
lại chắp tay lạy Phật tổ trong Đại Hùng bảo điện, “Số phận đã được U Minh định
trước. Ý trời rất kỳ diệu, đâu phải có thể dễ dàng tiết lộ. Chỉ là…”, ông ta
than một tiếng, “Hy vọng bọn họ sẽ không phải hối hận.”
Hàn Nhạn Thanh vừa xuống Li Sơn thì nghe tiếng chuông điện
thoại di động reo vang. Quý Đan Tạp gọi tới, giọng háo hức: “Nhạn Thanh, chúng ta
đã được giao nhiệm vụ đầu tiên, đó là đóng giả thư ký để bảo vệ giám đốc của một
công ty đã lên sàn chứng khoán của thành phố này, hình như ông ta tên là Mạc
Ung Niên, có thích không?”
Mặc dù trong trường cảnh sát, nàng và Tạp Tạp cũng chịu mức
huấn luyện không hề dễ hơn các nam sinh, nhưng không thể phủ nhận rằng các nữ cảnh
sát luôn bị coi thường. Hai người đều mới vào nghề, nếu không phải lần này nhất
định phải sử dụng nữ cảnh sát thì có lẽ các nàng còn phải ở lại đội rèn luyện
thêm mấy tháng nữa mới có thể được giao nhiệm vụ.
“Cấp trên yên tâm giao cho hai chúng ta sao?”, nàng hỏi.
“Không đâu”, giọng Tạp Tạp hơi bực bội, “Họ đã chỉ định đội
trưởng, chúng ta chỉ là đầu sai thôi.”
“Không nên nản chí, một ngày nào đó bọn họ sẽ biết tay tiểu
thư Tạp Tạp của chúng ta”, nàng trêu chọc, “Tớ sẽ về ngay.”
Nàng đâu biết rằng, bọn họ không đợi được đến ngày đó. Ngay
trong Tuần lễ vàng chào mừng ngà