
y mồng một tháng Năm, đài truyền hình Tây An
đưa tin, “Rạng sáng ngày hai mươi chín tháng Tư, một chiếc xe con hiệu Audi
đang chạy bỗng phát nổ, hai nam hai nữ trên xe, không ai sống sót. Chủ xe là Mạc
Ung Niên, giám đốc điều hành Công ty X. Cảnh sát địa phương đã tiến hành điều
tra, cho biết vụ nổ lần này nghi là do…”
Vụ thảm án bất ngờ đã mang điềm gở đến cho Tuần lễ vàng, tuy
nhiên bốn người trên xe đã không còn chứng kiến được điều này, câu chuyện của bọn
họ lại nổi lên huy hoàng ở một thế giới khác…
Thiếp tóc xoà trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi
Trường Can cùng chung xóm, còn bé chẳng quan hoài
Mười bốn nên chồng vợ, ngượng ngùng lắm chàng ơi
Quay tường đầu rúc gối, gọi ngàn lần kệ thôi
Mười lăm thì trổ dáng, nguyện muôn kiếp không rời
Giữ lòng tin son sắt, ngại chi vọng phu đài?
Mười sáu chàng đi tận, Cù Đường Diễm Dự rồi
Năm tháng không được gặp, vượn kêu buồn thấu trời
Dấu chân lưu trước cửa, rêu xanh đã phủ dài
Nhiều đến không quét nổi, thu thêm lá vàng rơi
Tháng Tám bươm bướm đến, vườn Tây bay cặp đôi
Cám cảnh đau lòng thiếp, buồn dâng ngập mắt môi
Đến Tam Ba nhớ nhé, sớm biên thư báo nhà
Đón chàng dầu xa mấy, cũng đến Trường Phong Sa.
A Kiều trong tuyệt vọng, lệ đẫm hoa phù dung
Hoa phù dung hay biết, đưa nàng vượt Trường Môn
Lau sậy kêu xào xạc, nhạn về gáy râm ran
Cùng đường gặp sư phụ, buồn đau ẩn non ngàn
Tay ngọc sao trà búp, tinh xảo thêu áo quần
Ca khúc ca tạp kỹ, các bạn cũ hân hoan
Thân mang nhiều tài nghệ, chuyện bếp núc sao đang
Nên duyên nhờ mộng đẹp, trẻ í ới gọi vang
Nguyện sống đời dân dã, chẳng làm vợ đế vương
Luôn như chim liền cánh, giục ngựa đến biên cương.
(Thủ thi[1'>)
[1'> Thủ thi: Bài thơ mở đầu.
Lồng ngực đau buốt khiến Hàn Nhạn Thanh dần dần từ mơ hồ tỉnh
lại, thấy bốn bề chìm trong màn đêm tĩnh mịch, hồi sau quen mắt mới nhìn rõ cảnh
vật xung quanh. Dọc theo con sông chầm chậm chảy xuôi là bến sông ngập cát. Tiết
trời áng chừng đang là cuối thu, từng vạt lớn lau sậy khô xáp dập dờn theo gió
khiến hai bên bờ như một vùng biển trắng.
Cảm giác vô cùng đau đớn, nàng hận không chết ngay đi được.
Cúi đầu nhìn xuống thấy cả một mảng máu lớn đã nhuộm thẫm áo gấm, do quá lâu
nên đã chuyển thành màu đen xỉn. Vì nàng đang nằm sấp trong vùng bờ sông nước cạn,
dòng chảy tràn qua phần nửa gương mặt chìm dưới nước và vết thương khiến máu chầm
chầm chảy xuôi theo dòng nước, càng loang xa càng nhạt dần.
Một cơn gió lạnh buốt thổi quét qua mặt sông. Hàn Nhạn Thanh
gắng gượng đứng lên, xiêm y đoan trang hoa mỹ sũng nước dán chặt vào người cực
kỳ khó chịu. Nàng cầm vạt áo lên xem thì hình như là của triều Hán, chất vải rất
sang trọng. Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không
gian hoang vắng không một bóng người, chỉ có mấy con chim rừng không biết tên
bay vút qua sông rít lên những tiếng chói tai.
Không ai có thể trả lời.
Vết thương sâu toác ra như vậy chỉ có thể do đao, mà phải là
đại đao tạo thành. Hàn Nhạn Thanh nghĩ như vậy rồi bất giác soi mặt mình trên
dòng sông. Sóng nước lấp loáng phản chiếu một gương mặt mơ hồ, nhợt nhạt, cây
trâm phượng lỏng lẻo bên vành tóc, búi tóc xộc xệch, tuy vậy vẫn không thể che
lấp vẻ xinh đẹp và kiêu ngạo. Mặc dù mặt mày giống nàng như đúc nhưng rõ ràng lại
không phải.
Hàn Nhạn Thanh chợt thấy ớn lạnh, nhớ lại cảnh Đại sư Thiên
Mi của chùa Viên Giác đầu tóc bạc trắng, chắp tay trước ngực, nói giọng trang
nghiêm: “Thí chủ đi lần này nhất định sẽ có kỳ ngộ, cần phải cẩn trọng.”
Chẳng lẽ “kỳ ngộ” mà Đại sư Thiên Mi nói lại là tình huống
này? Thể xác của nàng đã mất đi trong tai nạn xe hơi của ngàn năm sau, linh hồn
thì thoát ra nhập vào thân thể một người phụ nữ của ngàn năm trước. Nếu vậy thì
thẻ xăm “Kim ốc tàng Kiều” phải giải thích thế nào đây? Nàng cũng không rảnh để
suy nghĩ thêm, những giọt máu tươi đỏ thẫm đổ loang trên áo quần đang làm nàng
kiệt sức. Vết thương của nàng vốn nghiêm trọng, lại bị ngâm nước lâu, nếu không
tìm nơi chữa trị thì chắc chắn nàng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Huống hồ,
nàng nhíu mày, vết thương như vậy chắc chắn là do có người đuổi giết… Hàn Nhạn
Thanh cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ có lẽ từ đáy lòng mình đã thừa nhận sự thật
không thể giải thích này.
Dù là như thế thì thân phận của người phụ nữ mà mình nhập
vào là gì?
Nàng xử lý sơ qua vết thương rồi xuôi theo dòng nước, xuyên
qua những bãi lau sậy lớn, đi về phía thượng du với hy vọng có thể tìm được một
nhà dân nào đó. Đi được một lúc thì nghe phía sau có tiếng động lạ, rồi cả bầy
chim rừng xáo xác bay vụt lên, nhìn hơi choáng ngợp. Nàng cười khổ một tiếng rồi
cẩn thận ẩn mình trong đám sậy phất phơ, lát sau đã nghe được tiếng bước chân rậm
rịch.
Nàng cau mày, thầm hiểu nhiều khả năng toán người này là điều
bất lợi với mình, cho dù họ có lòng tốt đi tìm thì mình, một linh hồn hoàn toàn
khác cũng làm sao có thể gặp họ? Quả nhiên, chỉ lát sau, nàng đã thấy một toán
người áo đen tay cầm đao kích, vừa giơ cao đuốc tìm kiếm tung