
rần nương nương ở bên cạnh,
muội…”, cô bối rối thừa nhận thất bại của mình, “Muội không thể tranh giành nổi.”
Không phải là dung nhan không đủ, không phải là tài nghệ không tốt mà là do thời
cơ cô xuất hiện không đúng.
Hồi năm Kiến Nguyên, bệ hạ buồn bực vì bất đắc chí, vừa chán
ghét Trần hoàng hậu kiêu căng, lại đúng lúc gặp được Vệ Tử Phu. Vệ Tử Phu nhu
tình như nước khiến y dừng chân thưởng ngoạn. Lúc này đã là năm Nguyên Thú, bệ
hạ đã khống chế thiên hạ, lại có giai nhân bên cạnh nên không thể cho phép xuất
hiện vị trí của cô.
Cô đã thấy tận mắt sự sủng ái của bệ hạ đối với Công chúa
Duyệt Trữ. Nếu như không phải trong lòng y coi trọng mẫu thân của Công chúa thì
người bạc tình như bệ hạ chắc chắn sẽ không quan tâm quá nhiều, cho dù đó là
con gái của mình. Công chúa trưởng Bình Dương từng kể rằng vào năm Nguyên Sóc
thứ hai, bệ hạ còn chưa biết đến sự tồn tại của Hoàng tử cùng Công chúa Duyệt
Trữ, hai mươi chín tuổi mới có một con trai độc nhất nhưng cũng chưa từng sủng
ái như Công chúa Duyệt Trữ hiện giờ.
“Rốt cuộc đó là người phụ nữ thế nào vậy?”, cô nghĩ, “Có thể
khiến bệ hạ đã vứt bỏ không thương xót lại phải quay lại nâng niu.”
“Như vậy cũng tốt”, Lý Diên Niên không biết suy nghĩ trong
lòng cô, lên tiếng an ủi, “Muội có cá tính quá bướng bỉnh khiến ta rất lo lắng,
giờ có thể gả cho Trần Hi sống bình an quãng đời còn lại thì ta tạm yên tâm,
cũng coi như là rạng rỡ gia môn rồi. Nhưng Công chúa trưởng Bình Dương có thể bỏ
qua cho muội thật sao?”
“Không ngại, Trần nương nương sẽ giúp muội đối phó với bà ấy”,
Lý Nghiên khẳng định.
Dù cho Trần nương nương không sợ thì cô rốt cuộc cũng không
hy vọng cô tiến cung. Cô quả quyết chấp nhận lùi bước thì chắc chắn Trần nương
nương sẽ vui lòng giúp lại một chuyện nhỏ như vậy. Huống chi cô lại được gả cho
cháu của nàng.
“Muội chỉ không cam lòng”, Lý Nghiên cúi đầu. Lý Diên Niên
nghe giọng xa xăm của muội muội thì hơi kinh hãi. “Muội thua chẳng qua vì thời
gian, thêm cả dòng dõi. Được rồi, muội nhận thua, thế nhưng muội vẫn không tin
nếu vào ngày trước muội cũng thua.”
“Nghiên Nhi, muội…?”
“Ca ca, muội được gả vào Trần gia thì sẽ là người của phủ Đường
Ấp hầu. Gia thế của Trần gia đã được tích lũy qua trăm năm, lại là nhà mẹ để của
Trần nương nương nên hiển hách vô song. Nếu ngày sau muội và Trần Hi sinh con
gái”, cô ngẩng đầu vẻ tự tin, “Ca ca nói có tư cách đứng đầu trong cung hay
không?”
Vào mùa đông tháng Mười, một chiếc kiệu nhỏ đón Lý Nghiên
vào phủ Đường Ấp hầu. Trần Hi đứng trước cổng chờ, mỉm cười nói, “Cô cô muốn gặp
muội.”
Trong lòng cô run lên, rốt cục đã có thể gặp mặt người phụ nữ
được hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, Trần Hi cầm tay cô đi xuyên qua hành lang của
phủ Đường Ấp hầu, thỉnh thoảng có tỳ nữ ngang qua đều quỳ gối hành lễ, nói,
“Chào Nhị thiếu gia.”
Hai người xuyên qua ngoại viện, qua tiếp một cửa ngách thì
có một căn lầu nhỏ thấp thoáng trong hoa cỏ, yên tĩnh trang nhã. Lý Nghiên nhướng
mày, nhìn hai chữ Triện thanh tú viết trên tấm biển cổ kính Mạt Vân.
Một cô bé mặc y phục bằng gấm lộng lẫy tựa trên lan can,
quay đầu lại cười tươi tắn, “Hi biểu ca.”
Trần Hi lui về phía sau một bước, bái chào, “Công chúa Duyệt
Trữ.”
“Được rồi.” Lưu Sơ vui vẻ khoác tay, “Người trong nhà không
được dùng bộ dạng này.” Cô bé nghiêng người nhìn thấy Lý Nghiên, nháy mắt, “Vị
này chính là biểu tẩu tương lai sao? Quả nhiên là xinh đẹp!”
Lý Nghiên hôm đó ở dưới cầu, tâm tư mê loạn nên cũng không
nhìn kỹ đệ nhất công chúa của triều Hán, lúc này chủ ý mới thấy cô bé thanh khiết
khả ái, khuôn mặt cực kỳ sinh động, sau này lớn lên chắc chắn sẽ không kém mình
hiện giờ.
“Công chúa Duyệt Trữ quá khen rồi!” Cô cười nhẹ nhàng, nhìn
con gái thì biết mẹ, trong lòng càng thêm hiếu kỳ với A Kiều chuẩn bị được gặp.
“Nghiên Nhi, muội vào đi thôi!” Trần Hi buông tay cô ra rồi
âu yếm dặn, “Ta ở bên ngoài chờ muội.”
Cô lẳng lặng gật đầu, ưỡn thẳng lưng rảo bước đi vào, vừa đến
cửa đã ngửi thấy một mùi hương dìu dịu. Thị nữ Lục Y đưa bàn tay mịn màng tròn
trịa vén rèm, tươi cười chào hỏi, “Là Lý tiểu thư sao? Nương nương bảo cô vào
trong.”
Ở sâu phía sau bức rèm là một bóng người thanh tú yểu điệu
đang ngồi bên cửa sổ cầm sách đọc, Lý Nghiên nhẹ nhàng quỳ gối, “Dân nữ Lý
Nghiên tham kiến Trần nương nương.”
“À”, Trần A Kiều vẫn cúi đầu đáp một tiếng.
Cô thường nghĩ rằng Trần hoàng hậu phải có dung nhan như thế
nào mới khiến vị quân vương có trăng quên đèn kia ngắm mãi không chán, đến lúc
gặp mới thấy đó chỉ là dung nhan mộc mạc nhưng mọi chi tiết trên khuôn mặt lại
hài hòa tới tuyệt hảo chỉ ngồi lặng lẽ cũng đã toát lên vẻ sang trọng và bình
yên.
“Phấn son e chỉ mờ nhan sắc,
Điểm nét ngài xuân gặp mặt rồng.”[1'>
[1'> Trích trong Tập Linh đài – Kỳ 2 (Đài Tập Linh – Kỳ 2) của
Trương Hựu.
Cô cố gắng trang điểm thật đẹp, đến lúc này mới cảm thấy
mình quá nực cười, giống như một người cứ cố sức khiêu chiến nhưng người kia lại
chẳng thèm ngó ngàng tới mình.
“Lý Nghiên!” Trần A Kiều buông quyển sách trong tay xuốn