
hãnh, “Người ta là cô cô
mà.”
Lý Nghiên tự hỏi lòng, có phải bản thân mình quá tự phụ,
không nhìn thấy vòm trời khác, không thấy người cao hơn mình hay không? Cô hết
sức tự tin giả trang làm thị nữ áo xanh nhưng liên tiếp bị Công chúa trưởng
Bình Dương và Công chúa trưởng Phi Nguyệt phát hiện, vậy còn bệ hạ thì sao? Đột
nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào. Trần Hi nhanh tay lẹ mắt
đỡ lấy, lo lắng hỏi, “Nghiên Nhi, rốt cuộc hôm nay muội có chuyện gì?”
“Muội hơi choáng thôi”, cô yếu ớt nói, “Trần công tử, huynh
đưa muội về đi.”
Từ phủ Bình Dương hầu trở về thì trời đã sâm sẩm tối. Lưu
Triệt ngồi trong xe nhắm mắt lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phố
thành Trường An, trong lòng mơ màng: A Kiều, lúc này nàng đang làm gì ở Trường
Môn? Tất nhiên là chơi đùa vui vẻ, y có đi đâu về đâu cũng chẳng liêng quan đến
nàng? Y bật cười cay đắng, chẳng phải hồi trước mình sủng ái Doãn thị thì đã thấy
được phản ứng của nàng rồi sao?
Lúc long xa chạy chầm chậm gần sát cung Trường Môn, y nghe
thấy tiếng đàn thánh thót văng vẳng, cảm giác khá bất ngờ. Từ khi trở về Trường
Môn năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, A Kiều rất ít chủ động tấu nhạc, ngay cả
khi có nhã hứng thì cũng chủ yếu là gảy đàn tỷ bà, còn gần như không đụng tới
những loại đàn cổ, giai điệu trúc trắc mới lạ láy đi láy lại vài lần mới dần
thuần thục, nhưng nếu nghe thật kỹ vẫn chỉ thấy nhạt nhẽo không có chút tình cảm.
Cung nhân ở bên ngoài điện thấy y liền lên tiếng hành lễ
nhưng bị y xua tay ý bảo cho lui. Y đứng bên ngoài rèm nhìn một lúc, thấy mặc
dù đầu xuân nhưng A Kiều đã ăn mặc khá phong phanh, mái tóc đen đổ xuôi xuống
như suối nước. Nàng xưa nay vẫn vậy, ở chỗ nào không có người thì luôn làm theo
ý thích, không thèm để ý tới thân phận là hoàng hậu một nước của mình. Không,
nàng đã từ lâu không phải là hoàng hậu của y rồi, một thoáng thẫn thờ bất giác
lướt qua lòng y.
Dù y không lên tiếng như Trần A Kiều vẫn nghe thấy tiếng bước
chân, nàng ngừng đánh đàn, thản nhiên quay đầu lại chào, “Bệ hạ!”
Y khẽ ồ lên một tiếng, vén rèm bước vào, nhẹ nhàng ôm nàng
vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc, thuận miệng hỏi, “Kiều Kiều vừa đàn khúc gì
vậy?”
“Tiện tay gảy chơi thôi”, nàng cười khẽ, đáp, “Không có tên
gì cả.”
Y nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi hỏi lại, “Có thật không?”
Bàn tay đặt ngang hông lại siết chặt thêm một chút.
Những năm gần đây, Hung Nô chiến bại rút lui, núi yên biển lặng,
non nước thái bình khiến y càng mãn nguyện, tự cho mình là bậc đế vương uy trấn
bốn biển không ai bằng, nhưng ở trước mặt A Kiều vẫn luôn luôn cảm thấy thất bại.
Rõ ràng là nàng đã học được cách cung kính dịu dàng giống như các phi tần trong
cung Vị Ương vốn luôn e dè. Y không thấy chỗ nào sai nhưng cứ cảm thấy không
đúng. Dường như tâm trí của nàng không biết bay đến ở tận chân trời nào. Càng
thân mật càng có cảm giác rằng giữa hai người có một bức tường vô hình cực kỳ yếu
ớt, chỉ đẩy một cái là đổ nhưng lại không thể nào phá nổi. Y mãi đứng ở bên bức
tường đó, chẳng thể làm gì.
Thoáng chốc đã đến cuối tháng Năm, cung Vị Ương truyền ý chỉ
đến cung Cam Tuyền nghỉ hè. Nữ tỳ trong phủ Bình Dương hầu thu thập hành trang,
Lý Nghiên ngồi ở trước gương, ngắm nhìn dung nhan của mình lần cuối cùng, tự thấy
thật kiều diễm, ngay cả bản thân cũng yêu thích.
“Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, người này cao còn
có người khác cao hơn”, cô nhớ tới câu Trần Hi đã nói. Cho dù có nhiều băn
khoăn hơn nữa nhưng nếu không phóng tay đánh cược một lần thì chẳng phải là sẽ
phụ bạc dung nhan hơn sương thắng tuyết trong gương?
Lý Nghiên tự hỏi, nếu có một ngày dung nhan như hoa đó dần dần
phai tàn, những sợi tóc trắng đầu tiên dần dần lấp ló trong mái tóc đen thì liệu
mình có tiếc nuối? Tiếc nuối rằng ở thời kỳ thanh xuân tươi trẻ nhất đã không
chịu nỗ lực vì chính bản thân mình. Có lẽ là nếu nỗ lực thì cuộc đời sẽ đổi
sang một số phận khác. Liệu có hối hận khi mình chỉ còn cách vinh hoa một bước
ngắn nhưng lại lo sợ dừng bước?
Sinh con trai không mừng, sinh con gái không giận, một thân
một mình, Vệ Tử Phu đứng đầu thiên hạ. Đó vốn là mơ ước lớn nhất của tất cả những
người con gái trong thiên hạ. Vệ Tử Phu thì hơn mình điểm nào? Ngay cả Công
chúa trưởng Bình Dương cũng nói rằng dung nhan của mình còn yêu kiều quyến rũ
hơn cả Vệ Tử Phu trong thời xuân sắc ngày xưa. Mình cũng có thể dịu dàng kính cẩn
không thua kém Vệ Tử Phu. Nghĩ vậy cô thật không cam lòng.
“Lần này, ngươi đi theo với thân phận người nhà phủ Bình
Dương hầu của ta, đến thời điểm thích hợp nhất thì ta sẽ cho ngươi ra mắt bệ hạ.
Nếu bệ hạ nhìn thấy thích ngươi, một khi được vinh hoa thì đừng có quên đấy
nhé”, hôm qua Công chúa trưởng Bình Dương đã nắm tay cô ân cần dặn dò.
“Đi đường này mà thắng thì tất nhiên có thể một bước đến
vinh hoa, nhưng nếu thua thì phải hỏi bản thân mình có thể chấp nhận được hậu
quả hay không?”, ngày đó, Công chúa trưởng Phi Nguyệt đã nói như thế ở hành
lang Hầu phủ. Cô không phải là Trần A Kiều, cũng không phải