Polly po-cket
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213993

Bình chọn: 9.00/10/1399 lượt.

hiêu lãng trong giới quyền quý giống như một cánh hoa đào nở

trên vách đá hiểm trở không ai có thể hái, mỏng manh nhưng cực kỳ xinh đẹp, có

lẽ mấy chữ “hoa đào mơn mởn” là thích hợp nhất để hình dung về người con gái

này. Lưu Lăng đã như vậy thì Trần A Kiều sẽ thế nào? Cô khép mắt, vừa rảo bước

đi trên con đường nhỏ trở về viện ca cơ vừa thầm mường tượng ra phong thái vị đệ

nhất sủng phi của Đại Hán chưa từng gặp mặt.

“Lý tiểu thư!” Một giọng nữ yêu kiều gọi cô.

Lý Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lưu Lăng tay cầm

quạt lụa đang đứng ở cuối hành lang phía trước mỉm cười nhìn mình, ánh mắt ngạo

mạn như mèo vờn chuột.

“Lý tiểu thư quả nhiên xinh đẹp”, Lưu Lăng thản nhiên nói,

“Nhưng rõ ràng là Phi Nguyệt đã nghe nói Lý tiểu thư bị bệnh thế mà Lý tiểu thư

lại làm thị nữ áo xanh phục vụ yến tiệc để xuất hiện ở đại đường. Đó là tội khi

quân, thật to gan.” Nói đến câu cuối cùng, giọng của Lưu Lăng trở nên lạnh lẽo,

ánh mắt lộ ra sát khí.

Lý Nghiên khẽ cúi đầu xuống nhìn bộ y phục nô bộc trên người

chưa kịp thay, không cách nào chối cãi. Phi Nguyệt trưởng công chúa không phải

là công chúa lớn lên trong khuê phòng, có tiếng là giỏi biện bác, năm xưa đã từng

cùng Trần nương nương bình định biến loạn Giao Đông nổi tiếng trong thiên hạ.

Dưới cái nhìn nghiêm nghị của Trưởng công chúa, cô vẫn bình tĩnh mỉm cười, “Trưởng

công chúa nói đùa rồi, bệ hạ cũng không phải chỉ đích danh Nghiên Nhi ra hát,

Nghiên Nhi cùng lắm chỉ có thể coi là dối gạt Bình Dương trưởng công chúa. Trưởng

công chúa đã tha thứ cho Nghiên Nhi, Phi Nguyệt trưởng công chúa còn muốn truy

cứu sao? Về phần mặc giả thị nữ hầu tiệc, Nghiên Nhi xưa nay ngưỡng mộ bệ hạ

nên muốn mượn việc rót rượu để nhìn trộm mặt rồng, mặc dù là không đúng nhưng

sao có thể coi là khi quân?”

“Hay”, Lưu Lăng vỗ tay khen ngợi, “Lý tiểu thư quả nhiên

thông tuệ. Chỉ là Phi Nguyệt không rõ”, nàng uyển chuyển quay người bước về

phía trước, “Nếu như Lý tiểu thư thật sự thông tuệ thì tại sao lại có hy vọng

tiến cung chứ?”

Lý Nghiên bước theo sau Lưu Lăng, hỏi lại, “Thế thì làm sao?

Chẳng lẽ do Trần hoàng hậu không muốn Nghiên Nhi tiến cung nên nhờ Phi Nguyệt

trưởng công chúa ra mặt lần này?”

“Ngươi đúng là tự đánh giá mình quá cao.” Lưu Lăng cười nhạt,

“A Kiều tỷ chẳng thèm so đo với ngươi nhưng bản công chúa thấy tư chất ngươi

không tệ nên không đành lòng để ngươi tự gây nghiệp chướng mới cố ý tới đây nói

mấy câu thức tỉnh ngươi thôi.”

“Nghiên Nhi thụ giáo”, cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hỏi,

“Nhưng mà… Phi Nguyệt trưởng công chúa làm sao lại có thể nhận ra được Nghiên

Nhi?”

“Ngươi giả dạng cũng không có gì sơ sót”, Lưu Lăng vẫn rảo

bước, “Chẳng qua ánh mắt của ngươi dừng lại trên người ta quá lâu. Trừ những

người con gái cực kỳ mỹ lệ thì không ai nhìn người cùng giới như vậy cả. Lý tiểu

thư, ngươi nói… có đúng không?”

“Ngươi có lẽ đúng là thông minh”, ánh mắt Lưu Lăng lộ vẻ

thương hại, “Nhưng cũng không nên coi những người khác đều ngu xuẩn. Ta đoán

ngươi hy vọng sẽ là một Vệ Tử Phu khác nhưng không biết ngươi đã từng nghĩ xem

liệu tâm tình của bệ hạ năm đó và hiện giờ có giống nhau không? Hơn nữa, cho dù

ngươi trẻ tuổi, dung nhan đẹp đẽ thì Lý gia các ngươi có thể có nhân tài như Vệ

Thanh, Hoắc Khứ Bệnh không? Với tư chất của ngươi, hoàn toàn có thể tìm một người

yêu thương ngươi thật lòng để cùng đi trên một con đường dài hơn. Bước lên con

đường này, nếu thắng thì tất nhiên sẽ một bước vinh hoa, nhưng ngươi đã tự hỏi

bản thân mình có thể chịu đựng được hậu quả nếu thua chưa?”

Lý Nghiên há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không nói nên lời.

Những lời vừa rồi của Lưu Lăng quá sắc bén, đánh trúng vào điểm mù cô không thấy,

hoặc có lẽ là do cô biết nhưng cố ý tránh né. Trong một khoảnh khắc, cảm giác mờ

mịt xâm chiếm tâm hồn khiến cô không biết làm gì.

“Ta chỉ nói đến thế”, Lưu Lăng kết thúc, “Nếu là Lý tiểu thư

nghe không lọt tai thì Lưu Lăng xin đợi xem.” Nàng không quay đầu lại, vòng qua

ngọn giả sơn rồi đi thẳng. Lý Nghiên đứng im một chỗ nhìn hút theo. Cơn gió cuối

mùa xuân man mác thổi qua mang theo mùi cỏ thơm nồng, rõ ràng khiến người ấm áp

nhưng vẫn thổi y phục dán chặt vào da thịt.

Tối đến, khi bệ hạ cùng Phi Nguyệt trưởng công chúa đều đã rời

phủ thì Lưu Tịnh cho triệu Lý Nghiên tới hỏi, “Hôm nay Phi Nguyệt trưởng công

chúa nói với ngươi những gì?”

Tuy Bình Dương trưởng công chúa chỉ ngồi một chỗ trong phủ

Bình Dương hầu nhưng không có chuyện gì có thể giấu giếm được nàng ta. Lý

Nghiên đã biết trước nên không hoảng loạn, bình thản đáp, “Chẳng qua chỉ là

khuyên nhủ Nghiên Nhi rút lui mà thôi.”

“Buồn cười”, Lưu Tịnh hừ lạnh, “Cô ta nghĩ chỉ với mấy câu

nói là có thể xoay chuyển tình thế hay sao? Nghiên Nhi, ngươi không bị cô ta

thuyết phục chứ?”

“Làm sao có chuyện đó được” Lý Nghiên dịu dàng ngẩng đầu

lên, “Cô ấy là tỷ muội với Trần hoàng hậu nên nói vậy cũng không lạ.”

“Lý lẽ là ở đây”, Lưu Tịnh đứng dậy, cầm lấy tay cô, ngắm

nhìn dung nhan rồi thở dài, “Ngươi đẹp như hoa, ngay cả bản cung cũng